Chương 721: Khổng Tước Minh Vương Kiếm!
Chương 721: Khổng Tước Minh Vương Kiếm!
【Thu hoạch một gốc Kiếm Khổng Tước tứ phẩm, thu được phi kiếm ngũ phẩm Khổng Tước Minh Vương Kiếm.】
Ý niệm vừa hiện lên trong đầu, một thanh phi kiếm với kiểu dáng kỳ lạ đã xuất hiện trước mặt Lục Huyền.
Phi kiếm vàng óng ánh như được đúc bằng vàng ròng, lưỡi kiếm cực rộng, chuôi kiếm có một con Khổng Tước như muốn giương cánh bay lượn, thân kiếm mơ hồ ẩn hiện một hư ảnh Bồ Tát bốn tay, không sắc bén như phi kiếm bình thường, ngược lại còn mang theo một chút cảm giác trang nghiêm kính cẩn khó có thể miêu tả thành lời.
Tâm thần Lục Huyền ngưng tụ trên thanh phi kiếm màu vàng óng ánh này, lập tức hiểu rõ mọi tin tức chi tiết về nó.
【Khổng Tước Minh Vương Kiếm, phi kiếm ngũ phẩm, tương truyền thứ này được rèn từ lông vũ của con Khổng Tước dưới trướng Phật Đà Khổng Tước Minh Vương của Phật giới, có thể tế luyện thành pháp bảo, có đặc tính diệt trừ các loại kịch độc và tà ma, có hiệu quả khắc chế cực mạnh với các loại tà ma, yêu ma.】
“Phi kiếm ngũ phẩm, cuối cùng cũng có một thanh pháp khí phi kiếm tốt rồi. Nhưng xem tin tức thì có vẻ như lai lịch của Khổng Tước Minh Vương Kiếm này không tầm thường, chỉ một chiếc lông vũ thôi cũng có thể rèn thành một món pháp khí ngũ phẩm, không biết con Khổng Tước kia mạnh đến mức nào, mà Phật Đà điều khiển nó lại càng khó lòng tưởng tượng nổi.”
Suy nghĩ trong lòng Lục Huyền bay xa, tay cầm thanh kiếm bản rộng màu vàng óng ánh nhẹ nhàng múa một cái, kiếm khí màu vàng nhạt bắn ra, chỉ trong nháy mắt, hư ảnh Bồ Tát bốn tay trên thân kiếm đã trở nên sinh động thêm vài phần, khu vực xung quanh tràn ngập sức mạnh trang nghiêm thánh khiết.
“Phi kiếm ngũ phẩm lại rộng như vậy, còn xuất xứ từ Phật môn, có thể sắm vai, rất thích hợp với đồ vỏ kiếm cặn bã như mi đấy.” Lục Huyền nhấc Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm đang treo bên hông lên, rút thanh Phong Lôi Kiếm đang cắm trong vỏ kiếm phong cách cổ xưa ra, rồi hung hăng đâm Khổng Tước Minh Vương Kiếm rộng lớn màu vàng kim vào trong vỏ kiếm.
Vỏ kiếm khẽ run lên, không biết là hưng phấn hay đau đớn.
“Đăt vào trong Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm, bồi dưỡng thật tốt, chờ tới khi sử dụng, uy lực của nó sẽ càng mạnh hơn. Có điều, làm như vậy lại giúp hậu cung phi kiếm của cái vỏ kiếm cặn bã này có thêm một vị trí nữa rồi.” Lục Huyền nhìn Dưỡng Huyền Vỏ Kiếm vẫn đang run rẩy, trong lòng nghĩ thầm.
Sau khi xử lý xong các loại linh thực trong động phủ, hắn lại đi tới Kiếm Môn trấn. Vì bình thường, Lục Huyền chẳng mấy khi ra ngoài, lại có thể nhận được các loại phần thưởng từ trong quầng sáng nên hắn cũng rất ít khi đi mua linh thực và các loại bảo vật cũng như tài nguyên tu hành liên quan. Nhưng lần này, không biết bản thân sẽ phải ở bên ngoài bao lâu mà bản thân Lục Huyền lại không có đủ thời gian dự trữ… nghĩa là hắn nhất định phải bổ sung một ít đan dược có thể nhanh chóng khôi phục linh lực trước khi lên đường.
Hắn sử dụng Thiên Trành Quỷ Diện, thay đổi dung mạo khí tức rồi bước vào Vạn Bảo Lâu. Cảm ứng được tu vi Trúc Cơ trung kỳ của hắn, lão giả mập lùn lập tức ra đón.
“Không biết vị đạo hữu này cần gì, Vạn Bảo Lâu chúng ta cái gì cũng có, nhất định có thể thỏa mãn yêu cầu của đạo hữu.” Trên mặt lão giả mập lùn hiện lên một nụ cười tha thiết chân thành.
“Quý lâu có đan dược tam phẩm hoặc tứ phẩm có thể nhanh chóng khôi phục linh lực hay không?” Lục Huyền thản nhiên hỏi.
“Có, có, mời đạo hữu sang bên này.” Lão giả mập lùn đưa Lục Huyền bước lên lầu hai, rất nhanh đã có một thiếu nữ thanh lệ bưng một mâm ngọc tinh xảo đi vào.
“Đây là Tụ Linh Đan tam phẩm, có thể nhanh chóng khôi phục linh khí trong cơ thể. Đây là Thiên Nguyên Đan tứ phẩm, hiệu quả mạnh hơn vài phần so với Tụ Linh Đan. Ngay cả khi người sử dụng là tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ hoặc cảnh giới viên mãn thì một viên đan dược cũng có thể trợ giúp bọn họ khôi phục chừng bảy - tám phần linh lực tiêu hao.”
“Giá cả hai loại này tính thế nào?” Lục Huyền quan sát hai loại đan dược không tầm thường trước mặt, thản nhiên hỏi.
“Mỗi viên Tụ Linh Đan tam phẩm giá tám trăm linh thạch hạ phẩm, mỗi viên Thiên Nguyên Đan tứ phẩm có giá ba nghìn bốn trăm linh thạch hạ phẩm.”
“Cho ta mười viên Tụ Linh Đan, ba viên Thiên Nguyên Đan.”
“Được, đạo hữu đúng là có mắt nhìn, hiện giờ các loại đan dược khôi phục linh lực như thế này đều rất đắt hàng, Vạn Bảo Lâu thường xuyên rơi vào tình huống cung không đủ cầu.” Lão giả mập lùn nghe vậy, nụ cười trên mặt càng thêm nóng bỏng.
“Lý đạo hữu, ta mang đến một đơn hàng lớn như vậy mà ngươi không cho ta một chút ưu đãi nào sao?” Lục Huyền khẽ cười hỏi.
Hiện giờ trong túi trữ vật của hắn đã có không dưới mười vạn linh thạch hạ phẩm, phần lớn trong số này đều đến từ Thiên Uyên Bảo Hội. Lần ấy, gần như hắn đã bán đi tất cả các loại phần thưởng mở ra được từ quầng sáng của Mê Tiên Đào, cũng nhờ đó mà kiếm được một khoản lớn. Ngoài ra, vẫn còn một lượng lớn Thủy Huỳnh Thảo và linh thực cấp thấp, cùng với Uẩn Linh Đan, Bồi Nguyên Đan và các loại đan dược do chính tay hắn luyện chế ra.
“Một vạn bảy nghìn linh thạch thì sao? Như vậy là Vạn Bảo Lâu chúng ta không còn bao nhiêu lợi nhuận rồi.” Lão giả mập lùn trầm ngâm một hồi mới nói.
“Được, Lý lâu chủ xem qua đi.” Lục Huyền phất tay một cái, một trăm bảy mươi viên linh thạch trung phẩm đã nhanh chóng bay ra khỏi túi trữ vật.
Đồng thời, mười viên Tụ Linh Đan tam phẩm và ba viên Thiên Nguyên Đan tứ phẩm cũng nhanh chóng được đưa tới trước mặt hắn.
Dù sao Lục Huyền cũng trở thành đan sư hạch tâm của Đan Điện rồi, ánh mắt nên có vẫn phải có. Hắn cẩn thận kiểm tra một lượt, xác nhận không có gì khác thường, mới rời khỏi Vạn Bảo Lâu.
Sau đó, hắn lại tìm tới một nơi vắng vẻ không người, thay đổi dung mạo và khí tức và một lần nữa đi về phía tiểu viện âm phủ, mở Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận, tiến vào trong sân.
“Tiếc là Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận này nhất định phải để lại bảo vệ tiểu viện âm phủ, nếu không lần này ta hoàn toàn có thể mang theo trận pháp cường đại như vậy ra ngoài, đến lúc ấy không phải trong tay đã có thêm một lá bài tẩy rồi sao?” Lục Huyền cảm thán một câu.
Từng đợt âm phong gào thét xông tới, bên trong còn xen lẫn những âm thanh gào khóc rên rỉ của vô số âm hồn oán niệm và mùi huyết tinh nồng đậm. Một quả cầu thịt màu đỏ cực lớn tung tăng bay tới trước mặt Lục Huyền. Nó chính là tà ma Nhục Linh Thần từ khi sinh ra đã được nuôi dưỡng ở trong tiểu viện âm phủ.
“Có ăn vụng thịt yêu thú dùng để bồi dưỡng linh thực trong linh điền không đấy?” Lục Huyền giơ một tay véo cục huyết nhục màu đỏ nhạt bên ngoài Nhục Linh Thần, hỏi. Quả cầu thịt đỏ nhạt không ngừng xoay tròn, lắc đầu trả lời.
“Thật không?” Linh thức của Lục Huyền đảo qua phần gốc của Dị Thọ Bàn Đào và lượng lớn thịt yêu thú đang được chôn giấu bên dưới Thiên Cầu Thủ, thoáng cái đã thấy phía trên một số miếng thịt còn lưu lại từng vết rách rất nhỏ, giống như vết răng cắn.
Hắn vén từng dải huyết nhục nhìn giống như rong biển ở mặt ngoài của Nhục Linh Thần, để lộ ra vô số cái miệng đang khép chặt bên trong, nhưng từ bên ngoài vẫn có thể mơ hồ trông thấy hàng đống vụn thịt rất nhỏ vẫn còn sót trên miệng nó.