Chương 728: Đồng Đội Công Nhận!
Chương 728: Đồng Đội Công Nhận!
Về phần lão giả gầy gò Tôn Vân Minh, chỉ thấy linh lực trong thân thể lão điên cuồng chuyển động. Chỉ một nháy mắt, mấy chục cây trường thương màu đen kịt đã hình thành, điên cuồng bắn về phía đám yêu cầm trên không trung như những mũi tên nhọn.
Lục Huyền đang tập trung tư tưởng nhìn những luồng đao nhận rơi xuống như mưa to kia, Thanh Phù Lữ dưới chân thoáng hiện linh quang, thân hình đã nhanh chóng hóa thành một tia lưu quang, linh hoạt tránh thoát công kích của vô số luồng đao nhận.
Đang lúc hắn định hạ xuống đất, đột nhiên phía sau lại truyền tới một cơn gió tanh hôi. Trong cảm nhận của linh thức, một con yêu cầm khổng lồ vừa lén lút mò tới phía sau hắn từ bao giờ, cánh thịt rộng lớn nhắm chuẩn mục tiêu, hung hăng đập thẳng xuống.
Vẻ mặt Lục Huyền vẫn thản nhiên như thường, Phong Lôi Kiếm trong tay khe khẽ rung động, vô số tia điện lưu xẹt qua, chỉ trong phút chốc, một đạo kiếm khí lớn bằng cánh tay, mang theo lôi đình hắc phong đã bắn tới. Nháy mắt sau đó, đạo kiếm khí này trực tiếp vượt qua khoảng cách mấy chục trượng, đánh thẳng vào cánh yêu cầm.
Đôi cánh thịt dày rộng lập tức xuất hiện một lỗ hổng màu đen cháy sém, dư thế lôi đình không giảm, tiếp tục nhảy nhót lan tràn trên đôi cánh, khiến một bên cánh của yêu cầm bị phế bỏ hoàn toàn.
Lục Huyền giống như mũi tên nhọn bay lên không trung, chẳng chút do dự đã lập tức thúc giục 《 Tinh Quang Kiếm Quyết 》, chỉ thấy một điểm tinh mang sáng lên, kiếm khí xẹt qua, chui vào cái bướu thịt màu đen thui trên đầu con yêu cầm.
Tốc độ của kiếm khí quá nhanh, yêu cầm không kịp tránh né, bị đau không ngừng quay cuồng trên không trung.
Lục Huyền thấy thế chỉ cười lạnh một tiếng, mấy chục tia Phong Lôi kiếm khí hình thành một tấm lưới lôi điện, lần lượt đánh lên thân thể yêu cầm. Chịu ảnh hưởng bởi Phong Lôi kiếm khí sắc bén kinh người, thân thể yêu cầm khổng lồ nhanh chóng hóa thành trăm ngàn lỗ thủng, cứ thế rơi thẳng xuống, đập cho vô số ngọn núi đá lớn nhỏ xung quanh vỡ vụn.
Trong tay hắn có Phong Lôi Kiếm tứ phẩm cực kỳ trân quý, lại hấp thu không ít gói kinh nghiệm Phong Lôi Kiếm Ý, cộng thêm Tốn Lôi Kiếm Hoàn có cùng nguồn gốc đã dung nhập vào phi kiếm, có thể nói đây chính là thủ đoạn thông thường mạnh nhất của hắn hiện giờ.
Cứ như vậy, hắn nhàn nhã dạo quanh chiến trường, tránh thoát những con yêu cầm khổng lồ công kích trên không trung, đồng thời từng tia Phong Lôi kiếm khí cũng xảo quyệt bắn ra từ các phương hướng, giống như linh dương treo sừng, không để lại dấu vết, cộng thêm tốc độ cực nhanh nên rất ít yêu cầm có thể tránh thoát được.
Chẳng mấy chốc, một mình hắn đã giải quyết được bốn trong mấy chục con yêu cầm to lớn xuất hiện, lại cộng với số yêu cầm do ba người kia liên thủ giải quyết, số lượng yêu cầm tử thương càng nhiều.
Trên mặt đất vương đầy thi thể yêu cầm, mùi máu tươi cực kỳ nồng nặc, lan tràn ra ngoài, từ xa cũng có thể ngửi thấy.
“Thực sự không ngờ kiếm đạo của Lục sư huynh lại tinh xảo như thế, không hổ là tu sĩ xuất thân từ Thiên Kiếm Tông.” Nữ tu dịu dàng ưu nhã hạ xuống mặt đất, đưa mắt nhìn về phía Lục Huyền, mỉm cười lên tiếng, trong giọng nói có thêm mấy phần thán phục.
“Còn xa mới bằng bản lĩnh khống chế phù lục của Mạnh đạo hữu.” Lục Huyền trả lời, hắn vừa liên thủ với Mạnh Nguyệt giải quyết vài con yêu cầm nên đã thấy được thủ đoạn khống chế phù lục tinh diệu của vị tu sĩ Linh Tiêu Tông này.
Rất nhiều phù lục trong tay nàng đều như có linh tính, chúng phối hợp với nhau cực kỳ hoàn mỹ, đồng lòng kích phát ra uy lực lớn nhất của phù lục, đã giúp người cũng có không ít phù lục trên tay như Lục Huyền được lợi không nhỏ.
“Lục đạo hữu, Lục đạo hữu, đây là thứ kiếm quyết chỉ hiểu sơ sơ ngươi vừa nói sao?” Lão giả gầy gò tiến tới, đã cười tới mức gương mặt hiện đầy nếp nhăn: “Ngươi gọi nó là hiểu sơ thì chẳng phải kiếm thuật lão hủ tu luyện suốt mấy chục năm qua đều là uổng phí rồi?”
“Thật ra, nếu so sánh với các sư huynh đệ khác trong tông môn, thì kiếm thuật của tại hạ cũng chỉ có thể coi là hiểu sơ thôi.” Lục Huyền khiêm tốn đáp, trong đầu chợt hiện lên bóng dáng của đám người Kiếm Vô Hà, Thẩm Diệp.
“Chuyện này...” Trong lúc nhất thời, lão giả gầy gò thực sự không biết nên nói gì nữa. Dù cũng có chút bất mãn vì Lục Huyền giấu giếm thực lực, nhưng sau khi thấy được kiếm đạo tinh thuần của hắn, trong lòng lão lại nhiều hơn vài phần vui sướng. Đồng đội càng mạnh thì khả năng lão có thể sống sót lại càng cao, một tu sĩ đi ra từ tông môn nhỏ như lão cũng hiểu rõ đạo lý ấy.
“Lục đạo hữu, ngươi giết nhiều yêu cầm nhất, ngươi chọn trước đi.” Khâu Trường Viên bước tới, tuy giọng điệu vẫn lạnh lùng như cũ nhưng nếu người này đã chủ động đề nghị Lục Huyền tiến lên chọn lựa chiến lợi phẩm, cũng có nghĩa là gã trực tiếp biểu lộ suy nghĩ trong lòng mình ra ngoài rồi.
Hiệu suất giết yêu cầm của Lục Huyền đã trực tiếp thay đổi thái độ của Khâu Trường Viên đối với hắn, vốn dĩ lúc trước gã có phần bất mãn vì thân phận linh thực sư của hắn, thì hiện giờ đã hoàn toàn công nhận rồi. Lời đề nghị để Lục Huyền tiến lên lựa chọn chiến lợi phẩm trước chính là hành động tỏ rõ thái độ của gã.
Lục Huyền đi tới phía trước một đống thi thể yêu cầm đang nằm trên mặt đất, ngưng thần nhìn kỹ nhưng vẫn không phát hiện ra lai lịch của đám yêu cầm này.
“Lục sư huynh tò mò đám yêu thú này có lai lịch thế nào à?” Tôn Vân Minh là người từng trải, chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra vấn đề Lục Huyền đang xoắn xuýt nên chủ động mở miệng hỏi.
“Có lẽ do ta ít khi rời khỏi tông môn… nhìn qua cũng thấy đám yêu cầm này hơi quen mắt, nhưng chúng lại có khác biệt rất lớn so với hình ảnh trong nhận thức của ta.”
“Có suy nghĩ thế này cũng rất bình thường, bởi đám yêu cầm kia đều dị hoá cả rồi. Yêu ma ngoại vực đột phá vách ngăn không gian, sau đó lần lượt xâm nhập vào giới vực này. Trên người chúng thường có tính ô nhiễm rất mạnh, mà ma khí lại có thể thay đổi tập tính và hình thái của đám yêu cầm yêu thú, khiến chúng trở nên cường đại hơn, đồng thời cũng mang theo những điểm đặc thù như khát máu, cuồng bạo, giảm linh trí.”
“Thì ra là thế, chẳng trách vừa rồi, dù đám yêu cầm sắp bị diệt sạch, cũng không có ý lùi bước.” Lục Huyền giật mình hiểu ra, đến giờ hắn mới hiểu vì sao những con yêu cầm này lại không sợ sinh tử như vậy.
“Lục sư huynh, bộ phận đáng giá nhất trên thân thể đám yêu cầm này chính là nanh vuốt. Nanh vuốt của chúng cực kỳ cứng rắn và sắc bén, có thể dễ dàng xé rách nhục thân của tu sĩ Trúc Cơ, có thể bán được không ít linh thạch trong Hắc Tinh thành. Ngoài ra, cái bướu thịt trên đầu chúng cũng có chút giá trị, đám tu sĩ bàng môn rất yêu thích thứ này.” Mạnh Nguyệt dịu dàng đi lên phía trước, chỉ vào đống thi hài yêu cầm không trọn vẹn còn đang chảy máu trên mặt đất, giới thiệu với Lục Huyền.
“Số nanh vuốt và bướu thịt này đều để lại cho ba vị đạo hữu, ta chỉ cần một phần huyết nhục là đủ rồi.” Lục Huyền khẽ cười nói.
Đối với tu sĩ khác, bộ phận đáng giá nhất trên thân yêu cầm đương nhiên là nanh vuốt và bướu thịt, nhưng với hắn lại khác. Phần huyết nhục có phân lượng nhiều nhất, dễ bị bỏ qua nhất kia mới là món đồ trân quý nhất trong mắt hắn.