Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 729 - Chương 729: Hắn Còn Chủ Động Muốn Từ Chối Bảo Vật?

Chương 729: Hắn Còn Chủ Động Muốn Từ Chối Bảo Vật? Chương 729: Hắn Còn Chủ Động Muốn Từ Chối Bảo Vật?

Tinh hoa máu thịt của yêu cầm hoàn toàn có thể dùng làm nguyên liệu bồi dưỡng nhóm linh thực âm phủ, cũng như nuôi dưỡng Nhục Linh Thần trong tiểu viện, đợi đến lúc thu hoạch quầng sáng, chắc chắn giá trị sẽ cao hơn mấy bộ nanh vuốt hay bướu thịt gì đó nhiều.

“Hả?” Nghe Lục Huyền nói thế, ba người đều lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Khi tổ đội với những tu sĩ trước đó, sau khi diệt sát yêu thú tà ma, ai cũng muốn giành lấy những bộ phận trân quý nhất trên người, có khi nghiêm trọng, thậm chí quá trình phân chia chiến lợi phẩm còn dẫn tới tranh đấu kịch liệt, ai ngờ khi tổ đội cùng Lục Huyền, tình huống lại hoàn toàn trái ngược thế này?

Hắn còn chủ động muốn từ chối bảo vật?

“Số yêu cầm này là do các vị đạo hữu chung sức hợp tác, mới có thể diệt sát toàn bộ, công lao của mỗi người đều không kém gì nhau. Hơn nữa, chuyện xử lý những loại tài liệu này khá là phiền toái đối với ta, còn không bằng trực tiếp mang bán huyết nhục yêu thú. Lại nói, trong động phủ của ta cũng đang nuôi vài con linh thú, sức ăn đều rất lớn, bởi vậy mà cần không ít tinh hoa huyết nhục của yêu thú đi chăn nuôi.” Lục Huyền không tiện nói bản thân chướng mắt những phần đầu thừa đuôi thẹo này nên mới thuận miệng bịa ra một lý do để giải thích với ba người bọn họ.

“Đã vậy, nếu chúng ta còn tiếp tục từ chối thì đúng là bất kính rồi.” Lão giả gầy gò Tôn Vân Minh là người đáp lại đầu tiên.

Trong bốn người, lão là kẻ có xuất thân bình thường nhất, quá trình thu hoạch tài nguyên tu hành cũng gặp nhiều khó khăn nhất, nếu Lục Huyền đã nói đến mức này, tất nhiên lão sẽ gật đầu đồng ý ngay.

“Lục đạo hữu đúng là người rộng rãi hào phóng.”

“Đúng vậy, lão hủ vô cùng cảm kích.”

Đến đây, hoặc ít hoặc nhiều ánh mắt mấy người nhìn về phía Lục Huyền đều có vẻ cảm kích. Biết đi đâu để tìm một người tốt lại hào phóng như thế? Còn sẵn lòng để lại tài nguyên tu hành cho đồng đội của mình như hắn?

Trong lúc nhất thời, những người xa lạ vừa tổ đội với nhau một ngày trước đã thân thiết hơn nhiều, bầu không khí trở nên hòa hợp hẳn, ngay cả nét mặt vẫn luôn tỏ vẻ lạnh lùng của Khâu Trường Viên cũng thỉnh thoảng hiện lên ý cười.

Nhận những tài nguyên trân quý kia khiến ba người không khỏi băn khoăn trong lòng, vì vậy bọn họ đã để lại mười bộ thi hài yêu cầm tương đối hoàn chỉnh cho Lục Huyền.

Tất nhiên Lục Huyền đã nhận hết toàn bộ, hắn nhanh chóng cắt chém thi thể yêu thú xong xuôi rồi dùng túi trữ vật cất đi, trong lòng dự định, sau khi trở lại tiểu viện sẽ chuyển vào Thao Trùng Nang sau.

Không gian bên trong Thao Trùng Nang lớn hơn túi trữ vật không biết bao nhiêu lần, lại có thể duy trì tinh hoa của huyết nhục không bị xói mòn sinh cơ, nó chính là lựa chọn tốt nhất để cất chứa huyết nhục yêu thú.

Trước khi rời đi, Lục Huyền chỉ biết tiếc hận nhìn đống thi hài yêu cầm còn sót lại.

“Tiếc là có người khác ở đây, ta không tiện vận dụng pháp khí Dẫn Hồn Đăng để thu thập hồn phách, chỉ đành để đống hồn phách của yêu cầm kia tự tiêu tán mà thôi.” Trong lòng hắn thầm nghĩ, bốn người lại tiếp tục phi hành cực nhanh dọc theo biên giới Hắc Tinh thành.

Sau đó cũng không xảy ra bất cứ chuyện bất thường nào nữa.

Đảo mắt đã qua ba ngày, mấy ngày nay, hầu như Lục Huyền đều ở cùng một chỗ với ba người Khâu Trường Viên, không có thời gian trở về Hắc Tinh thành.

Trong khoảng thời gian này, thi thoảng bọn họ lại đụng phải mấy con yêu thú dị hóa lén lút bay tới, thực lực mấy con này không quá mạnh, có Lục Huyền và Khâu Trường Viên, lại thêm Mạnh Nguyệt và Tôn Vân Minh cũng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, ai nấy đều có thủ đoạn sở trường riêng, nên đám yêu thú dị hoá xuất hiện đều bị bốn người giải quyết nhanh chóng.

Chỉ có Mạnh Nguyệt bị thương nhẹ sau một lần chém giết với một con yêu thú dị hóa tứ phẩm, nhưng sử dụng đan dược chữa thương cũng rất nhanh hồi phục.

Dù không xảy ra chuyện gì bất thường, nhưng Lục Huyền vẫn rất cẩn thận, Thái Ất Lôi Phù ngũ phẩm và mấy tấm kiếm phù tứ phẩm luôn ở trong trạng thái sẵn sàng phát động, đều có thể kích phát bất cứ lúc nào.

Hôm nay, trong lúc đang đi tuần tra cùng bốn người, đột nhiên hai mắt hắn lặng lẽ nhìn chằm chằm xuống mặt đất bên dưới.

Linh thức nhạy bén giúp hắn cảm nhận được ở chỗ sâu bên dưới lòng đất vừa sinh ra một chút động tĩnh dị thường rất nhỏ. Linh thức lan tràn, hắn nhanh chóng phát hiện có vài con cự trùng mập mạp dữ tợn đang nhanh chóng xuyên thẳng qua tầng nham thạch. So với thân hình mập mạp kia, tốc độ di chuyển của mấy con cự trùng này nhanh nhẹn một cách bất ngờ, trong quá trình xuyên qua, chúng gần như không truyền ra một chút tiếng động nào, nếu không phải linh thức của Lục Huyền thật sự quá cường đại thì ngay cả hắn cũng rất khó phát hiện ra tung tích của chúng.

Một trăm trượng.

Lục Huyền khẽ ngẩng đầu nhìn lướt qua ba người, cả ba người đều không có bất cứ biểu hiện gì khác thường, hẳn là bọn họ hoàn toàn không phát hiện ra bóng dáng cự trùng rồi.

Năm mươi trượng.

“Xung quanh quá yên tĩnh, rất kỳ lạ, các vị đạo hữu hãy lưu ý một chút.” Hắn truyền âm cảnh báo cho ba người.

Hai mươi trượng.

“Lục đạo hữu đã nghĩ...” Khâu Trường Viên cực kỳ tự tin với linh thức của mình, đang định quay đầu an ủi Lục Huyền. Vào khoảnh khắc ấy, ở chỗ sâu trong lòng đất, tốc độ của cự trùng vừa đột ngột tăng nhanh, Khâu Trường Viên vẫn chưa dứt lời, một nhánh xúc tu màu vàng đã bắn ra, mang theo cát vàng đầy trời, như tia chớp đánh úp về phía Khâu Trường Viên đứng đầu trong bốn người.

“Cẩn thận!” Lục Huyền quát lớn.

Phong Lôi Kiếm trong tay vung tới, một đạo kiếm khí lập tức bắn ra. Trong nháy mắt, kiếm khí ngân vang, biến thành hình thái một con hung thú loài cú thượng cổ, tầng tầng lớp lớp kiếm khí hình thành nên những cánh chim trong suốt, tốc độ càng nhanh hơn vài phần, mang theo kiếm ý hung ác, lao thẳng về phía nhánh xúc tu màu vàng đậm mới thò lên kia.

“Grào!” Nhánh xúc tu màu vàng đậm bị Thiên Kiêu kiếm khí hung hăng xoắn một cái, hóa thành vô số mẩu thịt vụn trên không trung, nhất thời không thể phân rõ đâu là cát vàng, đâu là những mẩu thịt màu vàng sậm tung bay đầy trời.

Yêu trùng vốn ẩn núp dưới lòng đất không bị ba người phát hiện, lập tức ăn một đòn đau đớn đến kinh người, nó phát ra tiếng gầm rú đầy thống khổ, sóng âm đảo qua khiến đống nham thạch xung quanh không ngừng sụp đổ.

Ngay sau đó, một con cự trùng khổng lồ xấu xí mọc ra vô số đốt nhìn như cánh tay trẻ con trực tiếp chui ra từ chỗ sâu dưới lòng đất, tròng mắt màu xám trắng nhìn quanh bốn người đầy vẻ thù hận.

“Đa tạ Lục đạo hữu.” Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, mãi cho tới khi nhánh xúc tu màu vàng đậm bị Thiên Kiêu kiếm khí của Lục Huyền giải quyết, ba người kia mới phản ứng lại. Khâu Trường Viên vội vàng tiến tới gần ba đồng đội, trên mặt lộ vẻ bàng hoàng, kinh hãi nói.

Năng lực ẩn nấp của loài cự trùng kia quá mạnh, chờ đến khi nhánh xúc tu xuất hiện, gã mới cảm nhận được. Nhưng tốc độ xúc tu tập kích quá nhanh, trong khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, rất khó đưa ra phản ứng chính xác, nếu không có Lục Huyền ra tay cứu giúp, rất có thể gã đã bị trọng thương rồi.
Bình Luận (0)
Comment