Chương 745: Trở Về Là Có Thu Hoạch Lớn Ngay!
Chương 745: Trở Về Là Có Thu Hoạch Lớn Ngay!
Đại trận hộ tông thất phẩm, có thể nói là vững như thành đồng, đã mang đến cho hắn cảm giác an toàn vô cùng.
Lục Huyền dùng minh bài thân phận tiến vào bên trong kiếm trận, đi lướt qua ngoại tông, lại xuyên qua các tầng cấm chế dày đặc, mới dừng lại ở bên ngoài động phủ trong nội tông.
“Ra ngoài chưa tới một năm đã có cảm giác như cách cả một thế hệ.” Lục Huyền nhìn ngọn núi quen thuộc trước mắt, trong lòng âm thầm cảm khái.
“Ta vẫn hợp ở trong tông môn nhất.”
Hắn mở Lưu Quang Phù Trận ra, vừa tới sườn núi, Phong Chuẩn đã trưởng thành hệt như một con quái vật khổng lồ đã mang theo uy thế Thái Sơn Áp Đỉnh hạ xuống.
Đỉnh đầu truyền đến cảm giác mềm mại, cái bụng tròn vo của chim mập bỗng nhiên nảy lên, hạ xuống trước mặt Lục Huyền, trong miệng nó phát ra tiếng kêu thanh thúy, trong thanh âm có ẩn chứa nỗi nhớ nhung và niềm vui sướng khó mà kiềm nén được.
“Lúc ta không có ở đây, ngươi và con Phong Chuẩn lông xanh kia sống thế nào rồi?” Lục Huyền hỏi con chim mập.
“Kiu kiu! Vứt bỏ nó lâu rồi.” Chim mập kiêu ngạo ngẩng đầu, truyền một ý niệm đầy vẻ khinh thường vào đầu Lục Huyền.
“Ồ? Không còn cảm giác mới lạ nữa hả?”
Chim mập lắc đầu.
“Vậy là không có đủ linh quả rồi?” Trong lòng Lục Huyền âm thầm suy đoán, sở dĩ con Phong Chuẩn lông xanh kia ở bên chim mập chủ yếu là vì chim mập thường xuyên lấy linh quả quý hiếm cho nó.
Hai con Phong Chuẩn này một tham sắc, một tham tài.
Hắn ra ngoài một đoạn thời gian dài như vậy, chim mập ăn còn chưa đủ nên càng không cần nhắc tới chuyện nuôi dưỡng lông xanh.
Thấy cái kiểu trầm mặc không nói của chim mập, Lục Huyền đã biết, suy đoán của mình hẳn là đúng đến tám chín phần mười rồi.
“Khi tài phú và thể trọng của ngươi không tương xứng, thì đừng trách đối phương thực dụng.” Hắn vỗ cái bụng mềm mại của chim mập, lại lấy một đống linh tương linh quả từ trong túi trữ vật ra: “Muốn chơi thì có thể đi tìm nó, tùy ngươi lựa chọn.”
Sau chim mập, Ly Hỏa Giao cũng bay từ trong cái hồ nhỏ ra, mang theo khí tức cực nóng, nhào về phía Lục Huyền. Nham Giáp Quy bẩn thỉu theo sát phía sau nó, giống như một chiếc cối xay màu xanh đen lăn qua lăn lại giữa đống núi đồi đá tảng, bày ra trận thế cực lớn.
Hai con Song Đầu Cừu Dư nhô cái đầu nhọn từ trong vách đá ra, nhìn Lục Huyền một cái rồi lại biến mất không thấy đâu nữa.
Cách đó không xa, có một làn khói độc màu vàng sẫm vừa bay lên, Lục Huyền đã biết là Bách Độc Phệ Tâm Trùng cũng ra chào đón mình.
Thậm chí cả Thảo Khôi Lỗi vốn có linh trí đơn giản cũng nện hai cẳng chân bằng rơm mảnh khảnh, từ trong linh điền đi tới bên cạnh Lục Huyền.
“À, vừa hay ta có món bảo bối này cho ngươi đây.” Lục Huyền lấy gốc Tiễn Đằng đã trưởng thành từ trong túi trữ vật ra, treo trên cánh tay dài nhỏ của Thảo Khôi Lỗi.
“Về sau ngươi cứ dùng cây Tiễn Đằng này làm bảo vật phòng thân, nếu gặp kẻ mắt mù nào có ý đồ xâm lấn linh điền và gây bất lợi với linh thực, ngươi chỉ cần nhẹ nhàng kích phát là vạn tiễn sẽ cùng lúc bắn ra. Khi mũi tên linh lực dùng hết ngươi có thể bổ sung, khôi phục chúng nó bằng linh khí thảo mộc.” Hắn dặn dò Thảo Khôi Lỗi thật kỹ.
Hắn giữ lại cây Tiễn Đằng tứ phẩm này cũng không có nhiều tác dụng, chẳng bằng cứ giao nó cho Thảo Khôi Lỗi làm vật phòng thân cũng tốt. Phương thức kích phát loại Tiễn Đằng này khá là đơn giản mà uy lực rất mạnh, Thảo Khôi Lỗi còn có thể bổ sung linh khí thảo mộc cho Tiễn Đằng, cả hai bổ sung cho nhau sẽ khiến sức mạnh tăng lên.
Cái đầu to lớn màu xám của Thảo Khôi Lỗi khẽ mờ mịt gật nhẹ một cái. Chỉ thấy nó cẩn thận gỡ Tiễn Đằng xuống, quan sát tỉ mỉ một hồi, sau đó lập tức vác Tiễn Đằng lên vai, tiếp tục đi tuần tra linh điền.
“Biết đi đâu để tìm được một người công nhân chăm chỉ đến vậy đây? Dù không có Nạp Linh Thảo Châu làm thù lao nó cũng chẳng bận tâm, chỉ một lòng một dạ muốn giúp ta trông coi linh điền.” Lục Huyền nhìn theo bóng dáng kỳ quái của Thảo Khôi Lỗi đang chậm chạp đi ở đằng xa, trong lòng thầm suy nghĩ.
Hắn không về phòng nghỉ ngơi mà lập tức tiến vào mảnh linh điền rộng lớn, tìm một khu linh điền trống có diện tích lớn nhất rồi lấy hơn hai trăm gốc Thủy Huỳnh Thảo cùng với ba gốc Tiễn Đằng từ trong Thao Trùng Nang ra, di dời vào bên trong linh nhưỡng.
Dù Thao Trùng Nang có thể giữ gìn sinh cơ bên trong linh thực lâu hơn, nhưng để quá lâu trong đó, ít nhiều gì cũng sinh ra một chút ảnh hưởng.
“Di dời quá nhiều lần cũng không tốt cho quá trình sinh trưởng của linh thực. Đám Thủy Huỳnh Thảo và Tiễn Đằng này đều đã tiến vào giai đoạn trưởng thành nhanh chóng, hẳn là có thể thu hoạch bên trong động phủ.”
Linh lực trong cơ thể Lục Huyền nhanh chóng phun ra, từng đợt linh vũ nhè nhẹ rơi xuống, rót vào bên trong linh thực.
Linh khí và linh nhưỡng ở nội tông khác biệt một trời một vực với toà tiểu viện bên trong Hắc Tinh thành kia. Hắn nhạy bén phát hiện, ngay sau khi di dời Thủy Huỳnh Thảo vào Mậu linh nhưỡng, dường như rất nhiều cây đều trở nên sáng bóng hẳn ra, lấp lánh toả sáng, như được linh lộ tinh khiết tẩy rửa.
“Qua một thời gian nữa là có thể thu hoạch được lượng lớn quầng sáng tu vi rồi.” Lục Huyền nhìn lướt qua rất nhiều Thủy Huỳnh Thảo đang khỏe mạnh phát triển trong linh điền, trong lòng thầm nghĩ.
Sau khi hắn rời khỏi động phủ, lượng lớn linh thực trong động phủ chỉ được linh khí và linh nhưỡng cơ bản nhất tẩm bổ, những điều kiện còn lại đều không được thỏa mãn. Bởi vậy Lục Huyền cũng không dừng chân, hắn lập tức ngưng thần đi xem xét trạng thái của tất cả các loại linh thực bên trong linh điền, đồng thời cũng cẩn thận thi triển các loại thuật pháp cơ bản để mỗi gốc linh thực đều được chăm sóc tỉ mỉ chu đáo nhất.
“Hơn nửa năm trôi qua, vậy mà số Ngọc Lộ Quả còn lại đều đã chín.” Hắn đi tới khu vực gieo trồng Ngọc Lộ Quả do Đan Điện ủy thác bồi dưỡng, nhìn thanh tiến độ bên dưới đã hoàn toàn kéo căng, trong lòng mừng rỡ vô cùng.
Trước khi rời khỏi tông môn, hắn từng dùng Thanh Mộc nguyên khí thúc đẩy năm gốc Ngọc Lộ Quả chín sớm, mười lăm gốc còn lại vẫn để mặc cho chúng tự do trưởng thành.
Rời đi một đoạn thời gian đến giờ này mới về, tất cả Ngọc Lộ Quả đều đã hoàn toàn thành thục.
Giữa những cành lá rậm rạp điểm vài giọt sương tinh khiết có mấy chục trái linh quả màu xanh nhạt, phía linh quả được bao trùm bởi một tầng khí tức màu trắng bạc mỏng manh như lụa, càng toát lên vẻ tươi mát tự nhiên.
Lục Huyền cẩn thận hái tất cả Ngọc Lộ Quả xuống.
“Sáu mươi hai quả, trong đó có mấy quả phẩm chất tốt, xem như niềm vui ngoài ý muốn.”
Hắn đảo qua mấy chục trái Ngọc Lộ Quả rồi nhìn xuống dưới gốc cây, mấy chục quầng sáng màu trắng vừa lặng lẽ xuất hiện, không ngừng lập lòe tỏa sáng giữa đám cành lá dính đẫm linh lộ.
“Trở về là có thu hoạch lớn ngay!”
Khóe miệng Lục Huyền hơi nhếch lên, thân hình đã hóa thành một tia sáng, nhanh chóng chạm vào mặt ngoài của quầng sáng như chuồn chuồn lướt nước.
Sáu mươi hai quầng sáng gần như cùng vỡ tan một lúc, hóa thành những điểm sáng nhỏ xíu bay đầy trời, ngưng kết thành từng đầu quang hà, lần lượt tràn vào cơ thể Lục Huyền.
Từng ý niệm hiện lên trong đầu như đang cưỡi ngựa xem đèn.