Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 744 - Chương 744: Thì Ra Trên Con Đường Này Ta Cũng Không Cô Đơn!

Chương 744: Thì Ra Trên Con Đường Này Ta Cũng Không Cô Đơn! Chương 744: Thì Ra Trên Con Đường Này Ta Cũng Không Cô Đơn!

“Đã để các vị sư đệ sư muội đợi lâu rồi.” Chu Tề đi ra, trong miệng lập tức phát ra một tiếng rít. Chỉ chớp mắt sau, đã thấy một con Tứ Sí Lôi Bạo Hổ xuất hiện trong sân. Khi mở rộng, đôi cánh thịt trên lưng nó có thể đạt tới kích thước năm - sáu trượng, lôi điện trắng bạc quấn quanh thân, chỉ cần nhìn thôi đã thấy uy vũ bất phàm.

“Hôm nay con linh thú Tứ Sí Lôi Bạo Hổ tứ phẩm này sẽ đưa các vị trở về tông môn. Dù lực phòng hộ của nó kém hơn một chút so với các loại pháp khí vận chuyển khác, nhưng tốc độ lại vượt xa chúng, nếu gặp phải chuyện ngoài ý muốn còn có thể hỗ trợ các vị đối địch.”

Chu Tề chọn một vị đệ tử nội môn Trúc Cơ hậu kỳ tinh thần hơi ủ rũ, dặn dò gã vài câu rồi để gã điều khiển con Tứ Sí Lôi Bạo Hổ này.

Đám người Lục Huyền lần lượt nhảy lên lưng Tứ Sí Lôi Bạo Hổ.

“Grào!” Tứ Sí Lôi Bạo Hổ khẽ gầm lên, lôi điện màu bạc rung động, hình thành một cái vòng bảo hộ bằng linh khí với vô số quang mang lôi điện rất nhỏ, trực tiếp bao phủ đám người Lục Huyền vào bên trong, sau đó nó giương đôi cánh thịt, thoáng chốc đã phi lên trời.

“Tạm biệt Hắc Tinh thành.” Lục Huyền nhìn lướt qua tòa thành trì đang nhanh chóng thu nhỏ phía dưới, nhỏ giọng thì thầm một câu.

Từ xa có thể mơ hồ nhìn thấy Hắc Ma Uyên sâu thẳm rộng lớn vô ngần.

“Hắc Ma Uyên... Đợi ta mạnh hơn một chút, lại tự tin hơn một chút, có lẽ sẽ tiến vào trong đó xem thử.”

Trong lúc cảm khái, Tứ Sí Lôi Bạo Hổ đã hóa thành một quả cầu điện màu trắng bạc, bay nhanh trên không trung.

“Lục sư huynh, không ngờ ngươi cũng theo mọi người trở về tông.” Một thanh niên khí chất trầm ổn bên cạnh chủ động gợi chuyện.

“Không có cách nào khác, các vị đồng môn đều biết ta chỉ là một linh thực sư bình thường, dù muốn theo mọi người cùng tiến vào Hắc Ma Uyên kiếm chút cơm thừa canh cặn, nhưng thực lực lẫn bảo vật trên người đều không cho phép.” Lục Huyền chân thành nói.

Đám tu sĩ Thiên Kiếm Tông cùng trở về thoáng trao đổi một hồi, trong giọng nói của những người bị thương hoặc nhiều hoặc ít đều có một chút tiếc nuối, ảo não, cách nói chuyện của bọn họ cứ như đang có vô số bảo vật đã đi lướt qua người mình vậy.

Đương nhiên, lời chia sẻ của những tu sĩ có tu vi thấp sẽ thận trọng hơn rất nhiều, khiến Lục Huyền vui sướng như vừa tìm được tri kỷ.

Thì ra trên con đường này ta cũng không cô đơn!

Hôm sau, Tứ Sí Lôi Bạo Hổ đã bay tới khoảng không bên trên Kiếm Môn trấn.

Nhìn thanh kiếm đá khổng lồ quen thuộc trên quảng trường Kiếm Môn trấn kia, rốt cuộc Lục Huyền cũng có thể thả lỏng được tâm trạng.

Tứ Sí Lôi Bạo Hổ không hổ là linh thú tứ phẩm có tốc độ cực nhanh, nó dốc toàn lực di chuyển, trên đường không xảy ra bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn, đã bình an vô sự trở lại Kiếm Môn trấn bên ngoài tông môn rồi.

“Các vị sư huynh đệ, ai cần ở lại Kiếm Môn trấn nghỉ ngơi hồi phục thì có thể xuống đây, sau đó tự mình trở lại tông môn.” Đồng môn Trúc Cơ hậu kỳ khống chế Tứ Sí Lôi Bạo Hổ cao giọng nói.

Lục Huyền cùng mấy chục người đồng thời nhảy xuống, tiến vào Kiếm Môn trấn. Hắn tìm một góc vắng vẻ không người, linh thức đảo qua, xác nhận không có bất cứ điều gì dị thường mới đeo Thiên Trành Quỷ Diện lên và đi tới bên ngoài tiểu viện âm phủ.

Hắn mở Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận đang bảo vệ tiểu viện ra, sau đó tiến vào bên trong. Trong nháy mắt khi xuyên qua trận pháp, dường như hắn đã tiến vào một thế giới mới, với bốn phía đều là âm hồn oán niệm bay lang thang, với vô số huyết nhục xếp thành từng ngọn núi nhỏ, với mảnh linh nhưỡng mọc ra từng mầm thịt nhỏ màu đen và đủ các loại âm thanh gào thét rên rỉ không ngừng truyền đến bên tai, khiến người ta tâm phiền ý loạn.

Nhưng Lục Huyền lại có cảm giác cực kỳ thân thiết với nơi này.

“Các tiểu bảo bối, ta trở về rồi đây, hiện giờ ta sẽ bồi dưỡng cho các ngươi thật tốt.”

Đầu tiên, hắn thả quả cầu thịt màu đỏ nhạt từ trong Thao Trùng Nang ra. Nhục Linh Thần mới được ăn nhiều bữa no bên ngoài, giờ tâm trạng đang vô cùng tốt, nó lăn qua lăn lại trong tiểu viện, lúc đi ngang qua đống huyết nhục như quả núi nhỏ trong sân vẫn không quên há miệng, thuận thế cắn một miếng lớn, coi như điểm tâm ngọt sau bữa chính.

Lục Huyền không để ý tới quả cầu thịt, hắn đi đến phía trước Ngũ Tạng Bảo Chu, lấy ngũ tạng của hai người Trần Lạc ra khỏi túi trữ vật.

“Trần sư huynh và vị đạo hữu không biết tên kia nữa, Lục mỗ muốn dùng ngũ tạng lục phủ của các ngươi để cung phụng cho gốc linh thực này, nếu các ngươi dưới suối vàng có biết được, xin hãy tha lỗi.”

“Ồ, các ngươi vẫn chưa tiến vào U Minh Địa Ngục à?”

Lục Huyền lấy Dẫn Hồn Đăng ra, sau đó dẫn dắt hồn phách của hai kẻ kia ra ngoài.

Dưới quá trình ma luyện của vô số oan hồn bên trong Dẫn Hồn Đăng, hai hồn phách cảnh giới Trúc Cơ viên mãn giờ đã không còn bao nhiêu lý trí. Nhưng khi nhìn thấy ngũ tạng của mình được dùng để hiến tế cho một gốc linh thực, dường như hai luồng hồn phách này cũng nhận ra điều gì đó, trên gương mặt với ngũ quan mơ hồ trực tiếp xuất hiện một tia oán độc xen lẫn với nỗi sợ hãi thật sâu.

Lục Huyền không để ý đến bọn họ, hắn bắt đầu dựa theo thứ tự nhất định, để tạng phủ của hai người dung nhập vào trong Ngũ Tạng Bảo Chu.

Hình thái của Ngũ Tạng Bảo Chu vô cùng quái dị, nhìn giống như một tòa miếu thờ bằng kim thạch, ngũ tạng dung nhập vào trong lập tức chen chúc thành một đống, rõ ràng là phân tách nhưng vẫn vô cùng hòa hợp tự nhiên.

Bồi dưỡng xong Ngũ Tạng Bảo Chu, Lục Huyền lại đi tới trước mặt Âm Khốc Mộc và Nhiên Hồn Hoa. Sau đó, hắn rút ra hơn trăm luồng âm hồn chứa bên trong món pháp khí Tang Hồn Chung tứ phẩm từng mua được từ chợ đen, đưa vào trong Âm Khốc Mộc. Về phần Nhiên Hồn Hoa, tuy nó cũng là đứa miệng lớn ăn hồn, nhưng lại cần hồn phách tinh thuần không trộn lẫn oán khí.

Cũng may sau khi Lục Huyền xử lý yêu thú dị hoá, hắn đã thu thập được không ít hồn phách tinh khiết chưa từng bị pháp khí hay công pháp tà dị nào ảnh hưởng, nhờ thế mới có thể thỏa mãn được nhu cầu sinh trưởng của Nhiên Hồn Hoa.

Dưới sự khống chế của Lục Huyền, từng luồng hồn phách yêu thú nhẹ nhàng bay tới phía trên Nhiên Hồn Hoa, Nhiên Hồn Hoa bắt đầu hấp thu chúng. Chỉ thấy những luồng hồn phách kia tự động thiêu đốt trên không trung, rồi hóa thành từng sợi sương mù, nhanh chóng dung nhập vào thân cây.

Ngay sau đó, hắn lại móc ra một ít hồn phách trẻ em từ cỗ quan tài đá thần bí kia, dùng để nuôi nuôi dưỡng Thánh Anh Quả Mẫu Chu cùng với hai gốc cây con.

Về phần Sát Nguyên quả, vì không tìm được đủ sát khí nên tạm thời chỉ có thể đặt nó ở trong tiểu viện âm phủ, miễn cưỡng duy trì sinh cơ cho linh chủng.

Sau khi bồi dưỡng xong tất cả đám linh thực trong tiểu viện âm phủ, Lục Huyền dặn dò Nhục Linh Thần một tiếng rồi trở lại tông môn.

“Vẫn là tông môn tốt nhất.”

Lục Huyền đi tới bên ngoài tông môn, nhìn Chu Thiên Tinh Đấu Kiếm Trận bao phủ toàn bộ tông môn, tinh thần kiếm khí phủ kín bầu trời, trong lòng không khỏi cảm khái một câu.
Bình Luận (0)
Comment