Chương 76: Đánh Không Lại, Ta Có Thể Tố Cáo Mà?
Chương 76: Đánh Không Lại, Ta Có Thể Tố Cáo Mà?
"Gào..." Trong viện, Đạp Vân Linh Miêu vốn đang yên lặng ở trong góc, vừa thấy Vương Sơn đi vào, lại đột nhiên gầm nhẹ một tiếng.
"Im nào!" Lục Huyền vỗ nhẹ vào chỏm lông màu xám trắng trên lỗ tai của nó.
Đôi con ngươi xanh biếc của Đạp Vân Linh Miêu vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người Vương Sơn, lúc này, nó đã ngừng gầm rú, nhưng vẫn kiên quyết nhe răng trợn mắt.
Mấy người nói chuyện với nhau vài câu, Vương Sơn và ba người Đàm Hiểu Đông cùng rời đi.
Chờ sau khi bóng dáng mấy người này biến mất, ấu thú Đạp Vân Linh Miêu mới yên tĩnh lại, khôi phục tư thế tao nhã, còn nhảy nhẹ một cái, bốn bàn chân mây trắng đáp xuống bả vai Lục Huyền.
"Về sau không được tùy tiên kêu loạn như vậy, đã nhớ chưa?" Lục Huyền ôm lấy nó, đặt xuống mặt đất, cũng tiện tay nhéo chùm lông trên chóp tai của nó.
"Ngao ô~" Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu bẹp cổ họng, cố gắng phát ra giọng gió.
"Hả?" Đột nhiên Lục Huyền cảm nhận được một điều gì đó không ổn.
Hắn còn nhớ rõ ràng, vừa rồi khi Vương Sơn tiến vào, tiếng kêu của ấu thú linh miêu không có làm bộ làm tịch như bây giờ, mà là thô bạo thẳng thắn.
Ngoài trừ lần đầu tiên gặp hắn, nó từng phát ra tiếng gầm gừ như vậy, thì trong khoảng thời gian này, thanh âm như vậy chỉ xuất hiện đúng ba lần. Hai lần là khi Vương Sơn tiến vào trong đình viện nhà hắn, còn một lần là khi nó phát hiện tu sĩ dị hóa ở chợ.
Trong nháy mắt sau đó, vẻ mặt của Lục Huyền đã trở nên nghiêm túc, lần ở chợ kia là ấu thú linh miêu cảm nhận được điểm dị thường ở trên người tu sĩ kia. Còn hai lần nó gầm rú khác đều là gặp được Vương Sơn, chẳng lẽ nó đã phát hiện ra điều gì đó rồi?
"Có phải ngươi đã phát hiện ra thứ gì đó ở trên người gã hàng xóm kia?" Lục Huyền nghĩ đến đôi mắt xanh biếc ẩn chứa thần dị của Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu, lập tức mở miệng hỏi nó.
Đạp Vân Linh Miêu là yêu thú dị chủng nên linh trí không thấp, vừa nghe Lục Huyền hỏi, đôi mắt nó đã mở tròn xoe, sau đó gật gật đầu.
"Giống tên tu sĩ dị hóa lúc trước ở chợ sao?" Lục Huyền tiếp tục hỏi.
Đầu tiên ấu thú gật đầu, sau đó lại lắc đầu.
"Gật rồi lắc là có ý gì?"
"Đúng rồi, tiết điểm thời gian tên tu sĩ kia dị hóa ở chợ là sau khi đám đông tu sĩ đi khai khẩn bí cảnh trở về, còn ngay từ lúc đầu, khi gặp Vương Sơn, linh miêu đã gầm lên nhắc nhở ta rồi."
"Cho nên, nó gật đầu có nghĩa là trong thân thể Vương Sơn có tà ma hoặc điểm kỳ lạ gì đó, còn lắc đầu nghĩa là điểm dị thường của hắn khác với tu sĩ dị hóa trong chợ kia chăng?" Lục Huyền đã đoán được đại khái câu chuyện rồi.
"Bên cạnh ta có một quả bom hẹn giờ như vậy, không biết nên ứng phó như thế nào cho hợp lý đây? Binh tới tướng chặn, nước dâng xây bờ, chi bằng cứ tiên hạ thủ vi cường?"
"Án binh bất động có vẻ hơi bị động quá mức, chỉ có ngàn ngày làm giặc chứ khó bề ngàn ngày phòng giặc."
"Ngược lại, nếu lựa chọn tiên hạ thủ vi cường, thì nói thật ta cũng không biết mình có thể đánh thắng được hắn hay không. Giả sử bản thân Vương Sơn chỉ có thực lực Luyện Khí tầng năm thì tốt, còn có hy vọng lớn, nhưng cộng thêm loại tà ma không biết ở bên trong cơ thể của hắn lại khó mà đoán trước được. Hơn nữa Vương Sơn là tiểu đội trưởng của đội tuần vệ trong phường thị, bối cảnh đằng sau vô cùng phức tạp, dễ dính dáng đến nhiều thứ."
"Chủ yếu hơn là… ta còn chưa biết sau lưng gã liệu có tồn tại tà ma cấp Quỷ gì đó hay không?"
Trong lúc nhất thời, Lục Huyền trực tiếp rơi vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, không thể giải quyết được.
Ở gần nhà Vương Sơn, bất cứ lúc nào cũng phải lo lắng, nhưng chuyển ra ngoài sống lại không thực tế, dù sao hắn cũng tốn một khoản tiền lớn như vậy mới có thể thuê được khu đình viện này. Nhưng trực tiếp giải quyết đối phương lại rất dễ tự chuốc họa vào thân.
"Có phương pháp nào an toàn và hiệu quả hay không?" Lục Huyền thầm nghĩ.
"Có, không phải gần đây Lâm Dương phường thị đang muốn thanh lý tà ma sao? Chi bằng cứ dứt khoát mượn lý do này để bọn họ giải quyết nội bộ?"
"Đánh không lại, ta có thể tố cáo mà?"
"Ta chỉ muốn yên lặng làm ruộng thôi, vì sao lại có nhiều thứ vớ vẩn xông vào quấy nhiễu cuộc sống của ta như vậy?"
Phải biết rằng sau khi nhận được quầng sáng đặc thù bên trong linh điền, Lục Huyền đã có ý tưởng muốn sống một cuộc đời nhạt nhẽo bình thường như thế.
Hắn không còn suy nghĩ muốn làm mọi cách để cố gắng tranh đoạt một tia cơ duyên hư vô mờ mịt với vô số tán tu bên ngoài nữa, cho nên mới năm lần bảy lượt từ chối lời mời đi thăm dò bí cảnh của Trương Hồng cùng với vai trò Linh thực sư tại Bách Thảo Đường.
Ngày thường, dù hắn cũng nhiệt tình giúp đỡ mọi người, nhưng lại cực kỳ ít khi ra ngoài.
Ai có thể ngờ hàng xóm sát cạnh nhà hắn là Vương Sơn lại bị tà ma phụ thể? Và gã vô cùng có khả năng sẽ phá hủy cuộc sống yên bình hiện tại của hắn.
Lục Huyền chẳng còn cách nào khác, đành phải chủ động giải quyết mối họa tiềm ẩn này thôi.