Chương 77: Tố Cáo!
Chương 77: Tố Cáo!
"Vấn đề là phải đi tố giác Vương Sơn với ai? Chắc chắn là người ta tố cáo phải có thực lực phải mạnh hơn hắn, lại không có quan hệ thân thiết gì lắm."
Lục Huyền suy nghĩ một lúc, chợt nhớ lại lúc trước khi Vương Sơn uống rượu với mình, gã từng mắng chửi sau lưng một tên cấp trên nào đó.
Vốn dĩ hắn đang cân nhắc đến chuyện thông qua mối quan hệ giữa mình với Bách Thảo Đường để giải quyết vấn đề này, nhưng đến cuối cùng vẫn quyết định từ bỏ. Dù sao giữa hắn và Bách Thảo Đường cũng chỉ có quan hệ hợp tác, mà bản thân hắn ở trong mắt bọn họ vốn là kẻ thấp cổ bé họng, không có thành tích gì nổi bật, cũng không quen biết người quyền cao chức trọng nào, chỉ qua lại thân thiết với mỗi Hà quản sự nhưng thân phận của lão cũng không cao cho lắm.
"Còn một điểm cần chú ý, đó là nhất định phải che giấu thân phận thật kỹ, kẻo báo cáo không thành công, ngược lại còn bị liên lụy."
Có mục tiêu tố cáo rồi, Lục Huyền lại âm thầm đi thăm dò một phen, sau đó mới bắt đầu chuẩn bị hành động.
Chấp Pháp đường khu Bắc, Lâm Dương phường thị.
Bên trong một tòa kiến trúc vĩ đại diện tích mười mấy mẫu, linh khí bên trong nồng đậm, nơi nào cũng có kỳ hoa dị thảo.
Lăng Bằng đang ngồi trước bàn, lật xem cuốn điển tịch luyện khí trong tay. Ngày thường gã đều thích yên tĩnh nên đã cố ý chọn một khu đình viện nằm ở một bên Chấp Pháp đường để tiện làm việc, ngoài cửa sổ có trồng một gốc linh mộc xanh um tươi tốt, khi không có việc gì, ngắm nó cũng giúp đôi mắt và tâm hồn thoải mái.
Gã là một trong những tu sĩ Luyện Khí cấp cao bên trong Chấp Pháp đường, phần lớn thời gian đều tọa trấn tại nội đường, chỉ khi xuất hiện tà ma tập kích với quy mô lớn, mới phải ra mặt.
Đột nhiên, gã khẽ “A” một tiếng, một tấm lá chắn phủ lân phiến màu tro đen đột ngột bay từ trong túi trữ vật ra ngoài, nhanh chóng lượn lờ xung quanh người gã.
Tại khoảnh khắc tấm lá chắn màu tro đen kia xuất hiện, một luồng lưu quang màu vàng cũng trực tiếp bắn vào phòng như một mũi tên sắc nhọn.
Lập tức nghe "Keng" một tiếng, nhưng tình huống tiếp theo lại nằm ngoài dự đoán của Lăng Bằng, bởi vì luồng lưu quang màu vàng kia vốn không nhằm vào gã, nó lại trực tiếp bắn trên đoạn xà nhà trong phòng, thậm chí còn kéo dài rất lâu vẫn chưa tiêu tán.
"Người nào lại to gan làm liều như vậy, dám công kích tu sĩ Chấp Pháp đường?" Cơn phẫn nộ lập tức hiện lên trên khuôn mặt của Lăng Bằng, tấm thuẫn tự động bay lượn, linh lực toàn thân đã được vận dụng đến mức tối đa. Mấy hơi thở đi qua, bên ngoài vẫn không có động tĩnh gì. Lăng Bằng có chút nghi hoặc, lại đưa mắt nhìn chằm chằm vào luồng kiếm khí màu vàng óng trên xà nhà.
"Lâu như vậy mà kiếm khí vẫn chưa tan hết, có thể nhận ra vị tu sĩ đang ẩn mình trong bóng tối kia có trình độ kiếm đạo phi phàm." Lăng Bằng khẽ cảm thán một câu, chợt phát hiện một mảnh giấy trắng to bằng lòng bàn tay được luồng kiếm khí màu vàng óng kia trực tiếp ghim trên xà nhà.
Gã vươn tay đánh tan luồng kiếm khí vàng ánh này, lại dùng Ngự Vật Thuật điều khiển tờ giấy trắng nọ bay tới trước mặt mình. Trên mảnh giấy trắng có hai dòng chữ ngoằn ngoèo, rõ ràng là đối phương cố ý viết như vậy.
"Sợ rằng Vương Sơn đã bị tà ma ô nhiễm, rất có khả năng Đàm Hiểu Đông phụ trách tuần tra cố ý bao che."
Lăng Bằng nhỏ giọng đọc hai hàng chữ nhỏ trên giấy, đột nhiên một ngọn lửa màu đỏ sẫm trực tiếp bùng lên trên tờ giấy trắng kia, biến nó thành tro tàn.
"Tin tức trên đây là sự thật hay chỉ là trò bịp bợm? Ta còn nhớ Vương Sơn kia là tu sĩ Luyện Khí trung cấp trong nội đường, có tu vi Luyện Khí tầng năm, cũng xem như vị trí trung tầng. Nếu ngay cả hắn cũng bị tà ma ô nhiễm, thì Chấp Pháp đường … rất có thể sẽ phát sinh tai họa.”
“Trên thực tế, khả năng đây chỉ là một trò đùa quái đản cực kỳ thấp."
Gã đưa mắt nhìn luồng kiếm khí màu vàng óng vaaxn còn lưu lại một dấu vết lờ mờ trên xà nhà, trong lòng thầm nghĩ.
"Người đang ẩn nấu trong chỗ tối kia, vô thanh vô tức thi triển kiếm khí, nhưng ngay cả linh thức của một tu sĩ Luyện Khí cấp cao như ta cũng không bắt được dấu vết của luồng kiếm khí này, phải chờ nó đến gần mới có thể phát hiện được. Sau khi thi triển, kiếm khí lại một mực kéo dài không tiêu tan ngay, khí thế hung hãn nhưng chỉ để lại một dấu vết mờ nhạt. Có thể nhận thấy, đối phương nghiên cứu vè kiếm đạo ít nhất cũng được mười năm rồi, kiếm khí nắm giữ còn đạt đến cảnh giới đại thành, rất có thể tu vi đã đạt đến Luyện Khí cao cấp. Xét cho cùng, nếu chỉ là Luyện Khí trung cấp, muốn nắm giữ được cảnh giới kiếm đạo như vậy, là chuyện quá khó khăn…”
“Cho nên, vẫn nên lưu ý kiểm tra hai người này nhiều hơn một chút." Lăng Bằng âm thầm quyết định, sau đó nhảy lên, đạp xuống một thanh phi kiếm màu đỏ đậm, trực tiếp đi dạo quanh Chấp Pháp đường một vòng, lại không hề phát hiện ra bất cứ người nào khả nghi.
Trên một con phố cách đó không xa, Lục Huyền đang lững thững đi dạo trên con đường đá xanh. Không bao lâu sau, một đạo linh thức mạnh mẽ đảo qua người hắn.
Đã dùng 《 Liễm Tức Pháp 》 che giấu, bởi vậy lúc này Lục Huyền chỉ bộc lộ ra tu vi Luyện Khí tầng ba.
Luồng linh thức vừa đảo qua người hắn không phát hiện ra điểm nào dị thường, cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Lục Huyền vẫn bước đi bình thường, không hề tỏ ra hoảng loạn.