Chương 810: Khôi Lỗi Loại Không Gian!
Chương 810: Khôi Lỗi Loại Không Gian!
“Sau khi kích phát tấm kiếm phù này sẽ có một đạo kiếm khí với tốc độ càng lúc càng nhanh, uy lực càng lúc càng lớn phóng ra, chỉ với một đòn, cũng có khả năng đánh chết tu sĩ Trúc Cơ trung hậu kỳ.” Lão giả cao lớn chỉ vào tấm Tinh Vẫn kiếm phù.
“Còn tấm kiếm phù này... Có vẻ như người chế phù đã dùng một loại phương pháp khác để dung nhập một tia hồn phách của Giao Long và Cự Tượng vào phù lục, bởi vậy sau khi kích phát kiếm phù, nó sẽ phóng ra một đạo kiếm khí cực lớn. Kiếm khí có sức mạnh của cả Giao Long và Cự Tượng, dễ dàng phá hủy thân thể tu sĩ Trúc Cơ và các loại pháp khí hộ thân tam phẩm tứ phẩm.” Ánh mắt lão giả cực kỳ sắc bén, chỉ cần liếc qua một cái đã nhận ra tác dụng đại khái của hai loại kiếm phù này, khiến Lục Huyền đứng bên cạnh không khỏi lộ vẻ tán thưởng.
“Mộc đạo hữu học rộng hiểu nhiều, đồng thuật tinh xảo, Lục mỗ vô cùng bội phục.” Hắn nhẹ nhàng nịnh nọt một câu.
“Ha ha, phải nói là trên người Lục đạo hữu có vài món đồ không tệ mới đúng.”
Lúc trước, hắn từng mang đến cho bọn họ mấy món pháp khí Thanh Vi Ngọc Tỏa tứ phẩm, giờ lại đưa ra hai loại kiếm phù tứ phẩm hiếm thấy, điều này đã khiến lão giả họ Mộc có vài phần tò mò cũng như thiện cảm với Lục Huyền.
“Văn đạo hữu, xin cho một cái giá đi.” Lục Huyền quay đầu nói với nữ tu dịu dàng bên cạnh.
“Lục đạo hữu, chúng ta sẽ thu mua mỗi tấm Tinh Vẫn kiếm phù với giá tám nghìn năm trăm linh thạch hạ phẩm, đồng thời cũng thu mua mỗi tấm Long Tượng kiếm phù với giá tám nghìn hai trăm linh thạch hạ phẩm, ngươi thấy thế nào?” Nữ tu dịu dàng dò hỏi.
Lục Huyền cúi đầu suy nghĩ một phen, tuy kiếm phù quý hiếm nhưng chung quy lại, nó vẫn không thể so sánh với pháp khí cùng cấp được. Thanh Vi Ngọc Tỏa lúc trước có thể bán ra với giá một vạn linh thạch hạ phẩm, thì hiện giờ hai loại kiếm phù này đều có thể bán ra với giá hơn tám nghìn linh thạch hạ phẩm một tấm, cũng là ổn rồi.
“Được, thành giao.” Lục Huyền đã cảm thấy thỏa mãn nên thoải mái đồng ý luôn. Hắn lại lấy thêm kiếm phù ra, mỗi loại có năm tấm, mười tấm phù lục có thể đổi được hơn tám vạn linh thạch hạ phẩm, chính xác là tám trăm ba mươi lăm viên linh thạch trung phẩm.
Linh thức của hắn đảo qua số linh thạch trung phẩm vừa được nữ tu đưa tới, sau đó thu hết vào túi trữ vật.
“Mười tấm kiếm phù đã đổi được tám trăm ba mươi lăm khối linh thạch trung phẩm, nếu ta bán hết số kiếm phù còn lại trong người thì… chậc chậc.” Trong lòng Lục Huyền âm thầm cảm khái vì gia sản của mình quá mức dồi dào.
Hai người trao đổi tiền hàng xong, Lục Huyền thấy lão giả cao lớn đang định rời đi mới vội vàng lên tiếng ngăn cản: “Xin Mộc đạo hữu dừng bước.”
Bước chân của lão giả cao lớn hơi khựng lại, hướng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn qua: “Lục đạo hữu có gì cần chỉ giáo?”
“Chuyện là thế này.” Lục Huyền mỉm cười rồi nhẹ nhàng đi tới trước mặt lão giả cao lớn, thành khẩn nói: “Gần đây tại hạ đang tìm kiếm một món pháp khí hoặc bảo vật ẩn chứa sát khí bên trong, nhưng tìm mãi vẫn không có kết quả. Lại nghe nói Mộc đạo hữu có sở thích cất giữ rất nhiều bảo vật cổ quái nên muốn hỏi thăm đạo hữu một phen, không biết ngươi có vật ẩn chứa sát khí như vậy hay không?”
“Pháp khí ẩn chứa sát khí à... Đúng là tại hạ có một món, nhưng ta không định bán cho người khác.” Lão giả cao lớn nói thẳng.
“Mộc đạo hữu, nếu ta dùng một đồ vật cũng hiếm thấy tương tự như thế để trao đổi với ngươi thì sao?”
“Ta đã bồi dưỡng thành công rất nhiều linh thực cổ quái, lại cộng thêm những món bảo vật từng được trưởng bối trong tộc ban thưởng trước đây, hẳn là trong người vẫn có vài món đủ sức lọt vào mắt xanh của Mộc sư huynh.” Lục Huyền tự tin nói.
“Được! Hy vọng Lục đạo hữu sẽ không khiến ta thất vọng! Mời đi theo ta!” Lão giả cao lớn thoải mái nói.
Lục Huyền có thể lấy ra Thanh Vi Ngọc Tỏa và hai loại kiếm phù hiếm thấy như vậy, hẳn là những món bảo vật hắn vừa nói đến cũng không tầm thường, khiến trong lòng lão không nhịn được mà có thêm vài phần chờ mong.
Hai người một trước một sau đi vào một gian phòng rộng rãi.
Tiến vào nơi này, Lục Huyền lập tức cảm thấy bất ngờ, bởi vì căn phòng trước mắt được bố trí vô cùng đơn giản, hoàn toàn không có cảnh tượng rực rỡ muôn màu như trong tưởng tượng của hắn.
Đột nhiên hắn phát hiện một cảm giác khác thường truyền tới từ bên cạnh, chờ tới khi quay đầu nhìn lại, mới thấy một tòa nhà gỗ cao hơn nửa trượng đang đứng sừng sững ở bên đó.
“Lầu gỗ này có vẻ rất kỳ quái, hình như vừa rồi nó đang quan sát ta?” Hắn lặng lẽ dời ánh mắt đi, không để lại bất cứ dấu vết nào, nhưng trong cảm nhận của linh thức, tòa lầu gỗ kia lại đang chậm rãi nâng lên, để lộ ra vài cái chân gỗ dài nhỏ phía dưới, chậm rãi tới gần Lục Huyền.
“Lục đạo hữu, tất cả những món bảo vật của ta đều nằm trong cái lầu gỗ này. Nó là một món pháp bảo cao giai do một vị trưởng bối của ta mô phỏng lại tổng bộ của Hải Lâu thương hội, sau đó luyện chế mà thành. Bản thân nó chính là một con khôi lỗi loại không gian đặc biệt, bên trong có chứa không gian vô cùng rộng lớn, có thể chứa đựng rất nhiều bảo vật. Mặt khác khả năng phòng hộ của chính tòa lầu gỗ này cũng không thể coi thường. Trước mặt nó, ngay cả Kết Đan Chân Nhân cũng không đáng để mắt.” Lão giả cao lớn giới thiệu với Lục Huyền, giọng nói vô cùng thoải mái như thể bản thân lão không hề lo lắng Lục Huyền sẽ nổi lòng tham.
Giới thiệu xong, lão lập tức tới gần lầu gỗ, nắm lấy cái lầu gỗ kia rồi nhẹ nhàng rung một cái. Chỉ thấy linh quang bắn ra còn mang theo một cây trường kích bằng đồng.
“Ta sưu tầm được cây binh khí trường kích này đã khá lâu rồi. Nghe nói, nó đến từ một khu chiến trường Thượng cổ nào đó, bên trong ẩn chứa sát khí vô cùng nồng đậm, có thể dễ dàng ăn mòn tinh thần của tu sĩ. Vì chất liệu và phương pháp rèn đúc đặc biệt nên cây trường kích được bảo tồn khá hoàn chỉnh, bên trong ẩn chứa sát khí cực kỳ nồng đậm, hơi bất cẩn một chút thôi tâm trí sẽ bị sát khí trùng kích tới mức mất đi phương hướng.” Lão giả cao lớn giới thiệu với Lục Huyền.
Lục Huyền khẽ gật đầu, ánh mắt đã nhanh chóng bị cây trường kích trước mắt này thu hút. Hình thức của cây trường kích này cực kỳ cổ xưa, có thể nhận ra sự khác biệt rõ rệt của nó với những món pháp khí đương thời, mặt ngoài có thêm một lớp gỉ sét màu xanh vàng, nhìn qua cũng thấy nó vô cùng cũ kỹ.
Thỉnh thoảng lại có từng luồng khói với hai màu đỏ xám xen lẫn vào nhau, bay ra từ bên trong trường kích, khói xám mang đặc tính tĩnh mịch chết chóc, trong khi khói đỏ đại diện cho khát máu điên cuồng, thậm chí còn có thể mơ hồ nghe được những âm thanh reo hò chém giết bên trong làn khói.
Chẳng mấy chốc một mảnh sát khí ngút trời đã tràn ngập khắp gian phòng.
Lão giả cao lớn vận chuyển linh lực, nhanh chóng trói buộc mảnh sát khí nồng đậm tản ra từ cây trường kích màu đồng thau kia vào bên trong một cái vòng bảo hộ linh khí.
“Lục đạo hữu cảm thấy thế nào?” Lão đắc ý hỏi Lục Huyền, như có có vài phần ý muốn khoe khoang.