Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 809 - Chương 809: Thân Phận Của Lão Giả Họ Mộc!

Chương 809: Thân Phận Của Lão Giả Họ Mộc! Chương 809: Thân Phận Của Lão Giả Họ Mộc!

“Văn đạo hữu, trình độ luyện chế Trúc Cơ Đan của tại hạ hết sức bình thường, xác suất thành công chưa tới ba phần mười, trong thời gian ngắn như vậy sao có thể luyện ra lượng lớn Trúc Cơ Đan được?” Lục Huyền tự giễu một câu.

“Thực không dám giấu giếm, lần này ta tới là muốn bán một ít phù lục tứ phẩm. Số phù lục này đều là kiếm phù, hẳn là không phải loại thông thường.”

“Kiếm phù tứ phẩm?” Thời điểm nữ tu họ Văn nghe nói trong tay Lục Huyền không có Trúc Cơ Đan, ánh mắt đã có chút thất vọng, nhưng chờ tới khoảnh khắc nàng nhìn thấy một tờ kiếm phù trong tay Lục Huyền, ánh mắt lại lập tức tỏa sáng rạng ngời.

Phải biết rằng, bên trong Tu Hành giới có cả ngàn vạn loại phù lục, thường thấy nhất chính là phù lục ngũ hành, còn có phù lục trừ tà trấn áp phong cấm, vì độ khó khi vẽ quá cao nên kiếm phù trực tiếp trở thành mặt hàng khá hiếm thấy bên trong Tu Hành giới. Nhưng trong các loại phù lục cùng phẩm giai thì sức công phạt của kiếm phù đứng số một số hai, thậm chí ở thời điểm mấu chốt, tu sĩ còn có thể dựa vào kiếm phù để xoay chuyển thế cục, bởi vậy thứ này được các tu sĩ rất mực hoan nghênh.

Nàng tiếp nhận tấm kiếm phù từ trên tay Lục Huyền, chỉ cần nhìn qua một cái thôi cũng có thể cảm nhận được điểm bất phàm của hai loại phù lục này rồi.

Một tấm phù lục có hình mũi kiếm giống như một ngôi sao băng vừa xẹt qua hư không, kiếm khí tung hoành thiên địa, thiêu đốt bản thân, chỉ vì một khoảnh khắc thăng hoa khi phóng xuất.

Trong khi trên bề mặt của tấm phù lục thứ hai lại có hư ảnh của một con Giao Long một mực lượn vòng khắp chốn, bễ nghễ hết thảy, Nhìn vào bên trong, sẽ có cảm giác nơi này vừa xuất hiện một con voi khổng lồ đứng giữa hư không, đỉnh thiên lập địa, trấn áp vạn vật trên thế gian.

“Kiếm phù tứ phẩm quý hiếm như thế, không ngờ Lục đạo hữu lại nguyện ý nhịn đau từ bỏ chúng ư?” Nàng hỏi Lục Huyền với vẻ nghi hoặc.

“Số kiếm phù này là do một vị lão tổ trong gia tộc chúng ta luyện chế, vị lão tổ kia đã từng bái nhập một đại tông kiếm đạo, sau nhiều năm nghiên cứu chế phù, cuối cùng đã nghiên cứu ra hai loại kiếm phù này. Hai loại kiếm phù này lần lượt là Tinh Vẫn kiếm phù và Long Tượng kiếm phù, có thể kích phát toàn bộ kiếm khí bên trong cùng một lúc hoặc giữ lại để sử dụng liên tục nhiều lần.” Lục Huyền giới thiệu sơ qua, lại một lần nữa gán cái danh gia tộc cho những món bảo vật quý hiếm này.

“Vậy cớ sao Lục đạo hữu không giữ lại để phòng thân?”

“Haizz...” Lục Huyền khẽ thở dài một câu, có thể mơ hồ nghe được vài phần bi thương từ trong đó.

“Sau khi gia tộc xuống dốc tại hạ trở thành một gã tán tu, không có đủ tài nguyên tu hành nên chỉ đành bán đi những món bảo vật trưởng bối trong tộc ban cho trước đó, cố gắng duy trì chuyện tu hành cho mình.” Giọng điệu của hắn cực kỳ chân thành tha thiết.

“Thêm nữa, ta chỉ là một linh thực sư nhỏ bé, bình thường cũng không có cơ hội vận dụng những tấm kiếm phù trân quý này, cứ cất mãi trong túi trữ vật cũng chỉ khiến bảo vật phủ bụi, còn không bằng mang ra đổi lấy một ít linh thạch, mua thêm linh chủng, giúp bản thân nhanh chóng lớn mạnh.”

“Thì ra là thế. Đúng là tán tu tu hành không dễ dàng, nhưng Lục đạo hữu tinh thông linh thực lại có bản lĩnh luyện đan không tầm thường, nếu muốn tìm một thế lực lớn để dựa vào thì tại hạ có thể tiến cử ngươi với một trưởng lão Kết Đan trong thương hội.” Nữ tu dịu dàng khẽ gật đầu, nét mặt có mấy phần thông cảm, nói xong lời cuối cùng, nàng còn chủ động mời Lục Huyền gia nhập vào Hải Lâu thương hội.

“Đa tạ ý tốt của Văn đạo hữu, nhưng ta lười biếng quen rồi, không thích bị gò bó, độc lai độc vãng vẫn thích hợp với tại hạ hơn.” Lục Huyền uyển chuyển từ chối.

“Không sao, hết thảy đều do Lục đạo hữu lựa chọn. Chúng ta quay về với chuyện chính vậy, tuy ta có thể xác định số kiếm phù này là tứ phẩm, nhưng giá trị cụ thể thế nào, vẫn cần Mộc đạo hữu trong thương hội đi tới giám định và đánh giá, xin Lục đạo hữu thứ lỗi, chờ cho một lát.” Nữ tu cười nói với Lục Huyền.

“Văn đạo hữu, tại hạ có một chuyện muốn nhờ.” Nhân lúc lão giả giám bảo họ Mộc của Hải Lâu thương hội còn chưa tới, Lục Huyền chợt lên tiếng.

“Mời Lục đạo hữu nói.”

“Gần đây tại hạ có được một môn thuật pháp đặc biệt, cần thu thập pháp khí hoặc bảo vật ẩn chứa sát khí nồng đậm, không biết quý lâu có thứ như vậy hay không?”

“Vật ẩn chứa sát khí à... Dưới tình huống bình thường, loại bảo vật kia đều đến từ nhóm tu sĩ đã trải qua vô số cuộc giết chóc, nhưng sau khi phát hiện trên pháp khí ngưng kết sát khí, bình thường tu sĩ đều sẽ nhanh chóng luyện hóa nó để tránh ảnh hưởng tới phẩm chất của pháp khí. Bởi vậy muốn tìm một món bảo vật ẩn chứa sát khí tinh thuần nồng đậm cũng hơi khó, bản lâu không có vật Lục đạo hữu cần, chỉ có tổng lâu mới có bảo vật thỏa mãn được yêu cầu của đạo hữu mà thôi.” Nữ tu nghĩ một lát rồi dịu dàng nói.

Nói đến đây, đột nhiên nàng nhớ ra điều gì đó nên lập tức thay đổi đề tài: “Nhưng Lục đạo hữu đừng vội thất vọng, phân lâu không có lại không có nghĩa là tu sĩ trong lâu không có.”

“Lời này có ý gì?”

“Đợi lát nữa Mộc sư huynh kia tới ngươi sẽ biết thôi. Bình thường, Mộc sư huynh rất thích sưu tập các loại trân bảo hiếm thấy, càng là mặt hàng cổ quái kỳ lạ, đối phương càng thích, chưa biết chừng trong kho tàng của Mộc sư huynh lại có vật đạo hữu đang cần.” Linh thức của nàng đảo qua khắp phòng, sau đó nói với Lục Huyền.

“Hơn nữa Mộc sư huynh chính là cháu của một vị phó hội trưởng tu vi Nguyên Anh trong thương hội, được yêu thương vô cùng, trên người có đủ các loại bảo vật hiếm thấy. Nếu trong tay Lục đạo hữu có đồ vật gì hiếm lạ, cũng có thể kết bạn với Mộc sư huynh xem sao.” Nữ tu dịu dàng nhỏ giọng nói.

“Đa tạ đạo hữu đã nhắc nhở.” Lục Huyền chắp tay tỏ vẻ cảm kích với nàng.

Không lâu sau đã có một lão giả cao lớn vội vàng xông vào phòng. Lão giả này có một đôi mắt màu đỏ đậm, trong mắt ẩn chứa vô số hỏa diễm thuần trắng đang lặng lẽ thiêu đốt. Khi đối diện với nó, trong đôi mắt sẽ phát sinh một chút cảm giác cực kỳ dị thường.

Một tầng linh lực mênh mông chợt xuất hiện bên ngoài đôi con ngươi của Lục Huyền, sau khi thoáng vận chuyển 《 Phá Vọng Đồng Thuật 》, cảm giác dị thường kia đã lập tức biến mất.

“Mộc sư huynh, vị này là Lục Huyền Lục đạo hữu. Lúc trước, Lục đạo hữu đã bán cho bản lâu một món pháp khí đặc biệt tên là Thanh Vi Ngọc Tỏa.” Nữ tu dịu dàng vội đứng dậy, giới thiệu Lục Huyền với lão giả cao lớn.

“Lục đạo hữu, ta vẫn còn nhớ ngươi, chiếc khóa ngọc kia rất thú vị.”

“Bái kiến Mộc đạo hữu.” Lục Huyền cười chào hỏi.

“Cho ta xem hai loại kiếm phù kia một chút đi.” Lão giả cao lớn vội vàng nhận lấy hai tờ kiếm phù từ trong tay nữ tu họ Văn, cẩn thận quan sát một phen.

Lát sau, luồng hỏa diễm thuần trắng trong mắt lão càng thiêu đốt càng thêm mãnh nhiệt, gần như đã phủ kín toàn bộ con ngươi rồi, đồng thời một sợi linh lực nhỏ như sợi tóc cũng nhẹ nhàng vươn ra, lượn quanh bề mặt của kiếm phù.
Bình Luận (0)
Comment