Chương 820: Đôi Khi Lòng Tốt Cũng Có Thể Gây Ra Đại Họa!
Chương 820: Đôi Khi Lòng Tốt Cũng Có Thể Gây Ra Đại Họa!
Tiếng sóng biển cuồn cuộn càng lúc càng lớn, chỉ mấy hơi thở sau một mảnh bạch quang mênh mông đã xuất hiện trong tầm mắt rồi điên cuồng vọt về phía Lục Huyền.
Tốc độ của mảnh bạch quang kia quá mức nhanh chóng, vừa thấy bản thân không thể lùi lại được nữa, Lục Huyền vốn định vận dụng Thổ Hành Châu và 《 Thổ Nguyên Bí Sách 》 để chui vào trong nham thạch trốn tránh, nhưng bên trong lôi hải này chỉ có một tầng nham thạch mỏng manh, thậm chí có một số chỗ còn gần như không có đất đá bên dưới.
“Hy vọng có thể may mắn vượt qua lần này.” Lục Huyền đưa mắt nhìn tấm Lôi Hỏa Lệnh sắp sửa vỡ vụn trên tay, suy nghĩ trong đầu nhanh chóng xoay chuyển.
“Nếu tu sĩ Trúc Cơ đã không ngừng tìm tới lôi hải, có nghĩa là bọn họ không quá kiêng dè thứ lôi bạo này, hoặc là nó khá đáng sợ nhưng ít nhất vẫn còn một chút hi vọng sống sót.” Lục Huyền nghĩ thầm.
Trong phút chốc, vô số lôi mang giống như sóng biển đã ầm ầm trút xuống, hung hăng đánh lên người Lục Huyền. Thân thể hắn lập tức cháy đen, nhưng dưới hiệu quả khôi phục mạnh mẽ của Thái Tuế Nhục, chỉ trong nháy mắt sau hắn đã khôi phục lại như thường.
“Xem ra chỉ có thể cứng rắn chống đỡ mà thôi.” Tâm niệm vừa động, một con khôi lỗi màu vàng đất đã xuất hiện trước mặt hắn. Thân thể con khôi lỗi màu vàng đất ấy bành trướng cực nhanh, trực tiếp bao phủ Lục Huyền vào bên trong. Nó chính là bảo vật Khôn Thổ Linh Khôi ngũ phẩm hắn từng lấy được từ trong quầng sáng của Địa Hoàng Táo, do năm phần Khôn Thổ Khôi Tinh kết hợp lại mà thành, năng lực phòng hộ cực kỳ mạnh mẽ.
Trên Khôn Thổ Linh Khôi xuất hiện một tầng linh quang màu vàng sậm, trực tiếp ngăn cản lôi bạo ở bên ngoài. Vô số lôi quang đánh lên vòng bảo hộ linh khí màu vàng sậm, khiến cho Lục Huyền của giờ phút này cũng giống như một chiếc thuyền lá nhỏ giữa cơn bão tố vô biển, chỉ có thể chìm chìm nổi nổi, phó mặc cuộc đời theo cơn sóng lôi đình, rồi lại tạm thời bình yên vô sự.
“Có bảo vật ngũ phẩm, lại cộng thêm nhục thân của ta mới có thể chống đỡ được lôi bạo xâm nhập. Nếu tu sĩ Trúc Cơ khác đụng phải lôi bạo, cũng chỉ có thể rơi vào kết cục thân tử đạo tiêu mà thôi.”
Đúng vào lúc này, từ trong biển lôi đình lại truyền đến một tiếng gầm quen thuộc. Thanh âm như sấm sét rền vang, nghe có mấy phần vội vàng.
“Ồ? Đây là con Lôi Hống Thú dị chủng kia?” Trên mặt Lục Huyền lộ vẻ nghi hoặc, hắn cảm nhận được Lôi Hống Thú đang tới gần nên nhanh chóng thu hồi Khôn Thổ Linh Khôi.
“Sao nó lại xuất hiện ở đây?”
Trong chớp mắt, bóng dáng quen thuộc của Lôi Hống Thú đã xuất hiện trước mặt Lục Huyền. Nó nhìn thấy Lục Huyền bình an vô sự thì gầm nhẹ một tiếng, trong thanh âm có vài phần vui sướng. Lục Huyền nghe ra suy nghĩ của nó từ trong tiếng gầm rú ấy.
“Ngươi nói là muốn đưa ta ra khỏi vùng biển lôi bạo này?”
Lôi Hống Thú vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình có thể thoát khỏi vùng lôi bạo này chỉ trong nháy mắt.
“Vậy thì nhờ ngươi.”
Dù có đủ lòng tin sẽ sống sót được trong cơn lôi bạo, nhưng nếu có cách tiết kiệm sức lực thì tất nhiên là không còn gì tốt hơn rồi.
Lôi Hống Thú dị chủng gầm nhẹ một tiếng, trên thân hiện ra một mảnh lôi quang màu trắng bạc tựa như vô cùng vô tận. Lôi quang càng ngày càng rực rỡ, cuối cùng đã hóa thành một quả lôi cầu màu trắng bạc cực lớn, bao bọc Lục Huyền vào bên trong, sau đó bay đi xa chỉ trong nháy mắt.
“Lôi Độn Thuật nhanh thật đấy!”
Ý niệm này vừa mới hiện lên trong đầu, Lục Huyền đã phát hiện mình vừa đi tới một mảnh thiên địa hoàn toàn khác rồi. Cảm giác gió êm sóng lặng của nơi này hoàn toàn khác hẳn vùng biển đầy rẫy lôi đình cuồng bạo trước đó, chỉ thấy ở trên không trung có không ít trái lôi cầu giống như những con nòng nọc đang chậm rãi di động.
Dưới mặt đất, ngay khi cảm nhận được một luồng khí tức lạ lẫm vừa mời tiến vào lĩnh vực của mình, mấy chục con Lôi Hống Thú lập tức chui từ khắp nơi ra. Chúng nhìn về phía Lục Huyền, trong mắt đều là vẻ đề phòng, còn ngoài miệng liên tục phát ra những tiếng gầm nhẹ, có thể nghe rõ hàm ý uy hiếp bên trong.
Con Lôi Hống Thú dị chủng kia lập tức vọt tới trước mặt các bạn đồng tộc, vội vàng há miệng gầm nhẹ một tiếng.
“Hắn không giống với đám tu sĩ khác.” Lục Huyền nghe được ý tứ như vậy từ trong tiếng rống của nó.
Dưới quá trình trấn an cộng với giải thích liên tục của Lôi Hống Thú dị chủng, hồi lâu sau, phần lớn đám Lôi Hống Thú có lớn có nhỏ này đã lựa chọn tin tưởng Lục Huyền, sau đó con nào con nấy đều tò mò nhìn vị khách mới từ bên ngoài đến này.
“Xin chào các vị, xin chào, ta vừa mới đến, có chút linh quả coi như thành ý.” Lục Huyền cực kỳ thức thời, hắn nhanh chóng lấy ra một đống lớn bao gồm hai loại linh quả băng hỏa từ trong túi trữ vật ra, rồi đưa từng quả tới trước mặt đám Lôi Hống Thú mới quen.
Đám Lôi Hống Thú hít hà vài lần, xác nhận không có gì bất thường mới nuốt linh quả vào. Cả đám này vốn sinh trưởng bên trong lôi hải từ tấm bé, không có nhiều linh thực thích hợp để thưởng thức, nên khi ăn Liệt Diễm Quả và Băng La Quả xong, hầu như toàn bộ ánh mắt đang đồng thời nhìn về phía Lục Huyền của chúng nó đều có thêm vài phần thiện ý.
“Tiểu tu sĩ từ đâu tới?” Ngay khi Lục Huyền đang kết nối tình cảm với đám Lôi Hống Thú thì đột nhiên một âm thanh giống như tiếng sấm rền lại vang lên bên tai hắn.
Trong lòng hắn sợ tới nhảy dựng lên, vội vàng hướng theo tiếng nói để nhìn lại. Chỉ thấy một con dị thú với thân hình có thể so với ngọn núi nhỏ đã vô thanh vô tức đi về phía hắn từ bao giờ. Dị thú này nhìn giống như một con thanh ngưu, một sừng một chân, khi di chuyển lại dẫn theo mưa to gió lớn, tiếng gầm như sấm.
“Vãn bối Lục Huyền, bái kiến tiền bối. Sở dĩ đến đây quấy rầy tiền bối là vì vãn bối có chút giao tình với con Lôi Hống Thú kia. Nó thấy vãn bối bị vây trong lôi bạo nên chủ động ra tay tương trợ, đưa vãn bối đến nơi này.” Lục Huyền chỉ sang con Lôi Hống Thú dị chủng kia.
Dị thú có thể nói chuyện ít nhất cũng phải đạt đến tu vi ngũ phẩm, nếu con dị thú trước mắt này chính là Lôi Hủy trong truyền thuyết hoặc là huyết mạch trực hệ của Lôi Hủy thì rất có thể tu vi của nó đã lên tới thất phẩm rồi.
“Nhóc con kia ơi, ngươi hại ta rồi...” Trong lòng Lục Huyền âm thầm thở dài.
Vốn dĩ dựa vào nhục thân cường hãn và các loại bảo vật là hắn có thể bình yên vô sự vượt qua lôi bạo. Nhưng con Lôi Hống Thú dị chủng mới quen biết không lâu này vừa phát hiện hắn rơi vào hiểm cảnh đã vội vàng chạy đi tìm hắn bên trong lôi bạo, sau đó còn thi triển Lôi Độn Thuật tiêu hao cực lớn để đưa hắn tới lĩnh vực của đàn Lôi Hống Thú, sau đó mới khiến hắn gặp phải một con dị thú thần bí ít nhất cũng có tu vi ngũ phẩm, thậm chí có khả năng còn cao hơn.
Đôi khi lòng tốt cũng có thể gây ra đại họa!
Tuy trong lòng nghĩ như vậy nhưng Lục Huyền lại không nói ra một câu oán hận nào, dù sao thì con Lôi Hống Thú dị chủng kia có thể mạo hiểm tới giúp hắn đã là rất đáng quý rồi.
Tình cảnh trước mắt chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi.