Chương 821: Thanh Giác Lôi Hủy!
Chương 821: Thanh Giác Lôi Hủy!
“Giờ chỉ có thể dựa vào mối quan hệ với Lôi Hống Thú có huyết mạch Lôi Hủy cùng với rất nhiều bảo vật trên người mình, để cố gắng vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt này mà thôi.”
Ở thời điểm hắn vẫn đang suy nghĩ miên man trong lòng, con Lôi Hống Thú dị chủng kia đã vui sướng chạy đến trước mặt con dị thú trông như thanh ngưu một chân nọ, không ngừng thấp giọng nỉ non, cứ như thể đang làm nũng với đối phương.
Lục Huyền thấy vậy cũng yên tâm hơn hẳn.
“Hóa ra là tiểu tu sĩ nhà ngươi. Trước kia ta đã từng nghe tiểu tử này nói về ngươi rồi, nó nói ngươi từng cho nó và đồng tộc không ít đồ ăn ngon. Người tới chính là khách, ngươi cứ ở lại đây nghỉ ngơi một đoạn thời gian đi.” Dị thú một sừng một chân chậm rãi nói.
Lục Huyền nghe được lời này của dị thú, trong lòng càng yên tâm hơn rất nhiều.
Chỉ cần con dị thú thần bí không biết thực lực trước mắt này không có ác ý với hắn, thì hắn có thể bình an vô sự mà không cần vận dụng đến các loại bảo vật trong tay mình rồi.
Hắn suy nghĩ một hồi, sau đó lấy mấy bình Ngọc Tẩy Linh Lộ từ trong túi trữ vật ra, dùng linh lực nâng lên, đưa đến trước mặt con cự thú màu xanh cao lớn kia, thành khẩn nói: "Tiền bối, đây là một loại linh nhưỡng do vãn bối chế ra trong lúc rảnh rỗi. Nó tên là Ngọc Tẩy Linh Lộ, mùi vị không tệ, còn có thể tẩy rửa loại trừ khí tức dị chủng trong cơ thể. Ta muốn tặng nó cho tiền bối ngài nếm thử."
"Ngươi thật có lòng." Con dị thú to như ngọn núi kia khẽ liếc mắt nhìn mấy bình Ngọc Tẩy Linh Lộ, sau đó lạnh nhạt nói.
Lấy tầm mắt của nó trải qua, đương nhiên là chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhìn ra linh dịch không có bất cứ vấn đề gì, và một ngụm nuốt luôn cả Ngọc Tẩy Linh Lộ lẫn cái bình ngọc bên ngoài vào trong bụng.
"Mùi vị cũng không tệ lắm." truyenggg.com - Đọc Full Kho truyện dịch 35k/ tháng đọc tất cả kho truyện không quảng cáo.
Nó nói với Lục Huyền một câu, một chân giẫm lên từng đạo lôi đình, tiến vào bên trong lôi trì rồi nằm ở bên trong, giống như một ngọn núi nhỏ nhô lên. Rất nhanh, bên trong đã xuất hiện tiếng hít thở dồn dập, chân chính xác minh được bốn chữ tiếng ngáy như sấm. Mỗi một lần hô hấp, đều giống như tiếng sấm sét nổ vang, truyền tới không biết bao nhiêu dặm xung quanh.
Tất cả đám Lôi Hống Thú xung quanh đã tập mãi thành thói quen, vẫn tự mình vui đùa ầm ĩ, chẳng quan tâm đến tiếng ngáy ầm ầm bên tai. Màng nhĩ của Lục Huyền được bao trùm bởi một tầng linh khí thật mỏng, một lát sau mới chậm rãi thích ứng được.
Hắn nhìn con dị thú thần bí ở cách đó không xa đã tiến vào trạng thái hôn mê, thực sự không kìm nén được sự tò mò trong lòng, mới ngưng tụ tâm thần lên thân thể nó.
Trong chốc lát, một luồng ý niệm đã hiện lên trong đầu, hắn lập tức hiểu rõ được những tình huống cặn kẽ có liên quan đến con dị thú này.
【 Thanh Giác Lôi Hủy, yêu thú thất phẩm, chính là huyết mạch trực hệ của dị thú thượng cổ Lôi Hủy, trời sinh đã nắm trong tay các loại thần thông lôi pháp cường đại.】
【 Thọ nguyên vượt quá vạn năm, đã tiến vào giai đoạn suy vong, trên người dần dần ngưng kết ra Lôi Tử Tinh. 】
【 Lôi Tử Tinh, là lôi khí trong cơ thể Thanh Giác Lôi Hủy dần dần tiêu tán, tản mát ra ngoài, lại kết hợp cùng với thân thể lão hóa, ngưng kết thành một loại vật chất đặc thù, thứ này đã hòa làm một cùng với thân thể này, rất khó dọn sạch, có thể dùng làm nguyên liệu phụ trợ tu luyện lôi pháp, luyện chế pháp khí. 】
"Yêu thú thất phẩm!" Trong lòng Lục Huyền hoảng sợ vô cùng.
Thực lực của con cự thú màu xanh trước mắt này còn kinh khủng hơn so với hắn tưởng tượng. Ban đầu hắn cho rằng yêu thú trước mắt chỉ đạt đến trình độ ngũ phẩm hoặc lục phẩm thôi, thì còn có thể hoàn toàn tự tin vào bản thân.
Nếu như phát sinh tranh đấu, dị thú là ngũ phẩm, hắn hoàn toàn có thể dựa vào bảo vật trên người để trực tiếp diệt sát nó, dị thú là lục phẩm, không dám nói bản thân có thể thắng được, nhưng chạy thoát vẫn có phần nắm chắc không nhỏ. Về phần thất phẩm... Có nghĩa là nếu con Thanh giác Lôi Hủy này muốn gây bất lợi cho hắn, lại rơi vào tình huống chiến đấu chính diện thì không còn phải nghi ngờ gì nữa hắn sẽ thập tử vô sinh.
"Cũng may có dị chủng Lôi Hống Thú giới thiệu ta tới đây lại cộng thêm thất phẩm Thanh Giác Lôi Hủy cũng không phải yêu thú hung hãn gì." Lục Huyền âm thầm nghĩ trong lòng.
"Nhưng từ trong tin tức ta biết được, con Thanh Giác Lôi Hủy này đã sống hơn vạn năm, sinh mệnh cũng dần dần tiến vào giai đoạn suy vong rồi. Thật hiển nhiên, yêu thú thất phẩm, cũng không phải không gì không làm được, thọ nguyên buông xuống, cũng chỉ có thể nhìn chính mình từng chút từng chút đi về phía cuối sinh mệnh mà thôi." Lục Huyền không khỏi nghĩ như vậy.
Con dị thú thất phẩm trước mắt này đang nhắc nhở hắn, đại đạo trước mắt vừa xa xôi lại gian nan, bản thân hắn còn cách Kết Đan một khoảng cách nữa, nhất định không thể lười biếng được.
"Còn Lôi Tử Tinh..." Lục Huyền nhìn về phía Thanh Giác Lôi Hủy đang ở trong trạng thái hôn mê, hai mắt xuất hiện một tầng linh quang mờ mịt, trực tiếp thi triển Phá Vọng Đồng Thuật, rất nhanh đã phát hiện từng khối vật chất đặc thù như có như không ở trên thân thể của nó.
"Trưởng bối nhà ngươi có dạy ngươi nhìn chằm chằm vào một con yêu thú thất phẩm như vậy không?" Trong thức hải của Lục Huyền chợt vang lên một câu nói như tiếng sấm.
"Xin tiền bối thứ lỗi!" Trong lòng hắn khẽ động, vội vàng lên tiếng nói.
"Chỉ là vãn bối quanh năm tiếp xúc với linh thực linh thú, đã từng nghiên cứu qua rất nhiều loại điển tịch linh thú cổ xưa, nên đã mơ hồ nhìn ra trên người tiền bối có điểm gì đó là lạ. Nếu có chỗ đường đột mong tiền bối chớ trách."
"Ồ? Ngươi lại có thể nhìn thấy Lôi Tử Tinh ở trên người ta sao?" Trong giọng nói của Thanh Giác Lôi Hủy có vài phần kinh ngạc, nó lập tức đứng dậy, dùng đôi mắt to lớn nhìn chằm chằm vào Lục Huyền.
"Hóa ra thứ kia được gọi là Lôi Tử Tinh sao? Vãn bối cũng chỉ có thể nhìn ra một chút manh mối, nhưng có một điều không hiểu, với thực lực của tiền bối, hẳn là dọn dẹp chúng nó tương đối đơn giản mới đúng. Vì sao tiền bối lại tùy ý để cho chúng nó tự do sinh trưởng, không ngừng lớn mạnh như vậy?" Thấy Thanh Giác Lôi Hủy không hề tức giận, Lục Huyền cả gan tiếp tục hiếu kỳ hỏi.
"Những vật kia vốn là yêu lực và nhục thân trong cơ thể ta ngưng kết lại mà thành, cùng thân thể ta hòa làm một thể, thanh lý không dễ dàng như vậy."
"Đương nhiên, chủ yếu hơn là chúng nó không có bao nhiêu ảnh hưởng đối với hành động và thực lực bình thường của ta. Ta cũng lười đi dọn dẹp chúng nó, chờ đến lúc tọa hóa, cũng có thể thuận thế làm phần mộ luôn." Thanh Giác Lôi Hủy bình thản nói.
"Theo vãn bối thấy, vẫn nên dọn dẹp những vật kia sẽ thỏa đáng hơn, tuy chúng đã hòa làm một với thân thể của tiền bối, nhưng theo một ý nghĩa nào, chúng vẫn được xem như một loại vật chất đặc thù bị bài trừ ra bên ngoài, cứ một mực lưu lại trên người như vậy, ít nhiều vẫn sẽ có một chút ảnh hưởng."