Chương 828: Đánh Cướp!
Chương 828: Đánh Cướp!
Màn đêm buông xuống, một bóng đen chậm rãi xuất hiện từ trong bóng tối, nhìn không chớp mắt vào tòa động phủ phía trước.
"Một gã linh thực sư lại chiếm cứ một tòa động phủ rộng lớn như thế, hẳn là gia sản trong tay đối phương cực kỳ dồi dào đây." Bành Thất âm thầm nghĩ.
Từ sau khi nghe nói Lôi Hỏa Tinh Động này có tà ma làm loạn, mới đầu gã cực kỳ bối rối, nhưng cảnh giác thật lâu vẫn không thể bản thân đụng phải một con tà ma hay tà tu nào, tâm tư với không ít kinh nghiệm cướp bóc của gã lập tức trở nên sinh động hơn hẳn.
Lại nói, Lôi Hỏa Tinh Động Bành Thất thuê đã sắp hết kỳ hạn, gã quyết định trước khi rời khỏi nơi này, trực tiếp làm một phi vụ lớn, trực tiếp xông vào động phủ của một tu sĩ cướp bóc, sau đó lại ngụy trang hiện trường thành tà ma gây họa, cuối cùng là im hơi lặng tiếng rời khỏi nơi này.
Về phần tu sĩ Thiên Tinh động có ngẫu nhiên tuần tra qua khu vực này, lại là vấn đề không lớn đối với gã, dù sao thì diện tích của Lôi Hỏa Tinh Động cũng rộng lớn vô cùng, lại có vô số lôi mang chạy ngang chạy dọc khắp xung quanh, hộ vệ tuần tra không thể chú ý mọi động tĩnh ở nơi này được, chỉ có thể giả vờ giả vịt làm qua loa thôi.
Bởi vậy, chờ sau khi Bành Thất hiểu rõ được quy luật hành động của nhóm tu sĩ tuần tra, gã lập tức lựa chọn mục tiêu là động phủ của Lục Huyền.
Thậm chí vì kế hoạch này, gã còn cố tình đi thăm dò khắp nơi, và nhận được thông tin Lục Huyền chỉ là một gã linh thực sư Trúc Cơ hậu kỳ, bên trong động phủ của hắn có rất nhiều linh thực, nhưng bản thân hắn vốn không giỏi đấu pháp, không liên lạc nhiều với bên ngoài. Một người như vậy chỉ sợ khi chết đi, cũng phải một khoảng thời gian sau mới bị người ta phát hiện.
Trên thực tế, Bành Thất nắm giữ một môn công pháp ẩn nấp cực kỳ cường đại, lại cộng thêm trong tay có Phá Cấm Phù tứ phẩm, có thể dễ dàng phá vỡ trận pháp từ tứ phẩm trở xuống, sau đó thần không biết quỷ không hay tiến vào bên trong động phủ, giết người đoạt bảo, sau đó trốn xa ngàn dặm.
Nghĩ đến đây, gã lại không nhịn được khe khẽ liếm liếm môi, trong ánh mắt hiện lên một tia hưng phấn.
Ngay sau đó, Bành Thất vô thanh vô tức đi vào biên giới động phủ và cẩn thận lấy một tấm phù lục có những đường vân huyền ảo từ trong túi trữ vật ra.
"Đáng tiếc, nhất định phải vận dụng tấm Phá Cấm Phù trân quý này." Trong lòng gã vừa dâng lên một chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh sau đó, tờ Phá Cấm Phù trong tay đã bốc lên một mảnh linh quang nhàn nhạt.
Trận pháp trước mắt lặng lẽ phát sinh biến hóa, Bành Thất tùy ý để tấm Phá Cấm Phù trên tay dẫn dắt, bắt đầu tiến vào bên trong trận pháp.
Vấn đề là tiến vào trận pháp rồi, nhưng tình huống thuận lợi thông qua trận pháp như trong tưởng tượng của gã lại không xuất hiện, mà ngược lại bên tai còn truyền đến tiếng vang ong ong. Đó là mấy chục con dị trùng màu vàng đang nhanh chóng vọt thẳng về phía gã, trên đầu mỗi con dị trùng như vậy đều mọc ra cặp sừng nhọn như lưỡi đao sắc bén, cả người chúng lóe sáng như được đúc thành từ vàng ròng.
"Đây là trận pháp gì? Sao Phá Cấm Phù lại không mang đến bao nhiêu hiệu quả?" Bành Thất vừa phát hiện được một tia bất thường, nhưng không chờ gã suy nghĩ lâu, đám đông dị trùng đã từ bốn phương tám hướng lao tới tập kích gã.
Thân thể của đám dị trùng này cực kỳ cứng rắn, ngay cả pháp khí tứ phẩm, cũng chỉ có thể lưu lại từng dấu vết mờ nhạt trên thân thể chúng mà thôi.
Bành Thất phải tiêu hao gần một nửa linh khí trong cơ thể, mới cực kỳ tốn sức giải quyết được toàn bộ dị trùng màu vàng. Trong lòng vừa mới buông lỏng được một chút, ai ngờ linh khí trong trận pháp lại tiếp tục phát sinh biến hóa, chỉ thấy từng thụ nhân cao lớn dữ tợn chui từ dưới mặt đất ra, vung vẩy đống xúc tu màu xanh đen trên người, mang theo khí tức bùn đất, hung hăng thẳng về phía gã.
Sau đó, hư ảnh của các loại Ngũ Hành linh thú liên tiếp xuất hiện, thay phiên nhau lao tới tấn công gã.
"Đây là trận pháp ngũ phẩm!" Cảm nhận được linh khí trong cơ thể chẳng còn thừa lại bao nhiêu, rốt cục Bành Thất cũng nhận thức được sự kinh khủng của tòa trận pháp trước mắt.
"Đạo hữu, tại hạ đi lầm vào bên trong trận pháp, kính xin đạo hữu đại nhân đại lượng, tha cho một lần này." Vừa nhận ra thực tế khắc nghiệt, Bành Thất đã không chút do dự, lập tức “Bịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, vừa mở miệng cầu xin tha thứ với vị tu sĩ có khả năng tồn tại phía sau tòa trận pháp này, vừa chậm rãi lui về phía sau, tính toán thời cơ tìm đường đào tẩu.
Ngay sau đó, trong những âm thanh soàn soạt cực kỳ nhỏ bé xung quanh, một bóng người quái dị trực tiếp xuất hiện ở nơi xa xa bên trong trận pháp. Phản ứng đầu tiên của Bành Thất khi nhìn thấy bóng người này đương nhiên là vui vẻ, nhưng chờ sau khi nhìn rõ ràng đối phương, trong lòng lại trào dâng sợ hãi.
Bởi vì bóng người ấy vốn là một con Thảo Nhân Khôi Lỗi có tướng mạo vô cùng quỷ dị, với tứ chi dài nhỏ, cái đầu cực lớn được quấn quanh bởi hàng đống sợi cỏ màu xám, trên đỉnh đầu còn có một cái bướu dị dạng, thậm chí thân thể màu xám tro kia còn có bốn gốc dây leo cổ quái quấn quanh, mà trên mỗi gốc dây leo ấy lại có những mũi tên với kích cỡ không đồng đều, trực tiếp dựng thẳng đứng, làm cho con Thảo Nhân Khôi Lỗi ấy nhìn giống như một con nhím.
"Xin hỏi đạo hữu nên xưng hô như thế nào?" Bành Thất rụt đầu lại, ngoài mặt mang theo nụ cười nịnh nọt, nhưng mấy tấm phù lục đã lặng yên trượt xuống trong tay áo.
Con Thảo Nhân Khôi Lỗi kia không có lấy một chút phản ứng gì, nó chỉ dùng hốc mắt trống rỗng của mình gắt gao nhìn chằm chằm vào Bành Thất. Rồi ngay sau đó, một sợi dây leo trên cánh tay nó trực tiếp duỗi thẳng ra, hàng loạt mũi tên nhọn mọc ra trên sợi dây leo kia đều chĩa thẳng về phía Bành Thất. Rất nhiều mũi tên linh lực giống như sao băng lao tới, chỉ trong nháy mắt đã bay đến trước mặt Bành Thất.
Gã cố ý tránh né, nhưng tốc độ của những mũi tên này lại quá nhanh, mà vừa rồi linh lực trong cơ thể gã đã bị công kích của đám Ngũ Hành linh thú tiêu hao sạch sẽ rồi. Chỉ trong nháy mắt toàn bộ thân thể đã bị rất nhiều mũi tên xuyên thấu, biến thành một cái sàng.
Ngay lúc ấy, một tia lục quang chợt lóe sáng trong đầu Bành Thất, nó dùng tốc độ nhanh như thiểm điện phóng ra bên ngoài Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận, nhưng lao đi chưa được mười trượng, lục quang đã không tự chủ được mà từ từ quay về đường cũ, nhẹ nhàng tiến vào bên trong một cái đèn lồng tà dị với lồng đèn được bọc bằng da và xương trắng được dùng làm cán.
Hình ảnh cuối cùng xuất hiện trong ý thức của Bành Thất chính là một thanh niên tuấn tú chậm rãi đi ra từ bên trong trận pháp, nhẹ nhàng nhặt cái đèn lồng ấy lên. Không đợi gã kịp mở miệng cầu xin tha thứ, đã bị đám oan hồn vô cùng vô tận ở bên trong cái đèn lồng kia chôn vùi, trong nháy mắt đã mất đi ý thức của bản thân.
"Chỉ là một tu sĩ nho nhỏ cũng dám mưu toan đánh cướp động phủ của ta, đúng là buồn cười." Động tác của Lục Huyền cực kỳ tự nhiên, hắn nhặt Dẫn Hồn Đăng lên, khóe miệng khẽ nhếch.