Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 829 - Chương 829: Chẳng Lẽ Tà Ma Lại Là Chính Ta Sao?

Chương 829: Chẳng Lẽ Tà Ma Lại Là Chính Ta Sao? Chương 829: Chẳng Lẽ Tà Ma Lại Là Chính Ta Sao?

Chỉ một tên tán tu Trúc Cơ viên mãn thì hoàn toàn không cần Lục Huyền phải tự mình ra tay, chỉ dựa vào Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận cùng với Thảo Khôi Lỗi nắm giữ bốn gốc Tiễn Đằng đã có thể dễ dàng diệt sát đối phương rồi.

"Làm rất tốt." Lục Huyền truyền lại cho Thảo Khôi Lỗi một luồng ý niệm tán thưởng.

"Thủ vệ linh điền!" Thảo Khôi Lỗi nghe vậy, lập tức giơ bốn gốc Tiễn Đằng thô to dữ tợn lên cao, sau đó bước chân thoải mái trở lại bên trong linh điền.

Lục Huyền đi tới trước mặt thi hài của tu sĩ đã xâm nhập vào động phủ, đầu tiên là cất kỹ túi trữ vật của đối phương, sau đó mới cực kỳ thuần thục chia thi hài của gã thành từng khối. Tinh huyết, cơ bắp, hài cốt cùng với hồn phách lúc trước, toàn bộ đều được phân chia rõ ràng, xử lý đâu ra đấy y như một dây chuyền chuyên nghiệp.

"Lại nhận được một bộ thi hài của tu sĩ Trúc Cơ viên mãn, đám linh thực tà dị trong linh điền kia lại có lộc ăn rồi." Lục Huyền vừa phân giải thi hài vừa không tự chủ được cảm khái nói.

Xử lý xong hết thảy mọi chuyện, đưa mắt nhìn vết máu thịt còn lưu lại trên mặt đất, đột nhiên hắn lại có cảm giác cảnh tượng trước mắt này hơi quen thuộc.

"Lần trước Lôi đạo hữu nói như thế nào nhỉ? Thủ đoạn của con tà ma xâm nhập vào động phủ tu sĩ kia cực kỳ tàn nhẫn, hồn phách của tu sĩ không rõ tung tích, chỉ để lại một ít thịt vụn. Sao tình huống lại tương tự như thế nhỉ... Chẳng lẽ tà ma lại là chính ta sao?"

Trong đầu Lục Huyền hiện lên một ý niệm hoang đường như vậy.

“Dù ta có dùng huyết nhục và hồn phách của người khác để bồi dưỡng linh thực tà dị trong linh điền của mình, nhưng ta vẫn là một tu sĩ tốt.” Ngay sau đó, hắn lại nghiêm trang nói.

Tiếp theo, hắn kéo đống huyết nhục hài cốt vừa xử lý xong, đi vào trong linh điền âm phủ.

“Nhóc con nhà ngươi vừa ngửi được tí mùi là tới ngay rồi.” Vừa mới tiến vào, còn chưa kịp thích ứng với âm phong vù vù vây quanh, cùng với những tiếng kêu rên thảm thiết của đám oan hồn, Lục Huyền đã trông thấy quả cầu thịt màu đỏ nhạt hoạt bát nhảy tới trước mặt hắn.

Hắn lập tức ném huyết nhục của tu sĩ kia cho Nhục Linh Thần. Da lông bên ngoài thân thể Nhục Linh Thần nhẹ nhàng cuộn lên, để lộ ra rất nhiều cái miệng nhỏ với hàng loạt răng nanh bén nhọn bên trong, nó hung hăng làm một miếng nuốt trọn cả đám huyết nhục đã hóa thành sương máu.

“Thế nào? Đủ tươi chứ?” Lục Huyền cười cười hỏi quả cầu thịt.

Nhục Linh Thần vui vẻ quay một vòng, tỏ vẻ gật đầu đồng ý, đồng thời đôi mắt màu trắng trên đỉnh đầu của nó khẽ nheo lại, có thể thấy được tâm trạng của nhóc con này đang rất tốt.

Thấy quả cầu thịt đã ăn no, Lục Huyền mới đi tới khu vực gieo trồng linh chủng Hài Ma Quan.

Sau một đoạn thời gian bồi dưỡng, hắn đã dùng rất nhiều hài cốt của yêu thú để tẩm bổ cho loại linh thực tà dị này. Trong cảm nhận của linh thức, quả cầu nhỏ xương cốt kia vừa không một dấu hiệu lặng lẽ mở ra, sau đó lan tràn ra bốn phía ở chỗ sâu bên trong linh nhưỡng.

Bộ rễ của nó cực kỳ quái lạ, hệt như một đống xương trắng quấn quanh cùng một chỗ, chậm rãi dựng lên một cái đài bằng hài cốt.

Sau đó, hắn lại ném hồn phách đến gần Âm Khốc Mộc và Nhiên Hồn Hoa, để cho hai gốc linh thực tà dị này chia đều tàn hồn của tu sĩ tham lam vừa nãy.

Chỉ chốc lát sau, ngoại trừ túi trữ vật, đã chẳng thể tìm được một chút dấu vết nào của tu sĩ kia ở trên thế gian này nữa.

Lục Huyền trở lại phòng mình, cẩn thận phá giải cấm chế trên túi trữ vật, sau đó đổ rất nhiều đồ từ bên trong ra. Có hai món pháp khí tứ phẩm, một số pháp khí tam phẩm, cùng với hơn một vạn linh thạch hạ phẩm, một ít đan dược và một ít đồ vật vụn vặt lẻ tẻ.

Hắn định tìm cơ hội bán những thứ này đi, hẳn là có thể đổi lấy không ít linh thạch.

“Tài sản có vẻ rất phù hợp với thân phận tán tu.” Lục Huyền khẽ cười một tiếng.

Số pháp khí và đan dược này không có nhiều tác dụng với hắn. Tầm mắt của hắn đã bị đống bảo vật trân quý cao cấp bên trong quầng sáng phần thưởng kia nuôi thành kén chọn từ lâu rồi, hiện giờ hắn chỉ thấy những thứ này chướng mắt mà thôi.

Chuyện gã tu sĩ tham lam kia xâm nhập vào động phủ của Lục Huyền chỉ là một hồi sóng gió nho nhỏ. Hơn một tháng tiếp theo, động phủ và khu vực xung quanh vẫn chìm trong gió êm sóng lặng, chỉ thỉnh thoảng có tu sĩ của Thiên Tinh Động đi tuần tra qua lại nơi này. Sau khi bọn họ biết mối quan hệ giữa Lục Huyền và Tinh Sứ Tề Vô Hành, ai nấy đều cực kỳ khách khí với hắn, không có ý định hoạnh họe gì nữa.

“Không bao lâu nữa là đến ngày cử hành hội đấu giá cỡ lớn của Hải Lâu thương hội rồi.” Lục Huyền chậm rãi đi dạo trong linh điền, âm thầm suy nghĩ.

Nói thật là trong lòng hắn rất chờ mong vào buổi đấu giá kia, dù sao nó cũng là hội đấu giá do thế lực lớn thứ hai Ly Dương cảnh thuộc địa giới Trung Châu này tổ chức, rất có thể bên trong sẽ xuất hiện những hạt linh chủng cao giai trân quý.

“Ồ? Mê Tiên Đào bắt đầu thành thục rồi này?”

Vì chướng khí do Mê Tiên Đào ngưng tụ ra có tính chất mê tình, nên mười gốc Mê Tiên Đào này đã được Lục Huyền sắp xếp ở trong một góc động phủ. Thi thoảng hắn sẽ tới chăm sóc chúng nó một phen.

Chướng khí màu phấn hồng như sương như khói, linh đào tươi non như ẩn như hiện giữa những phiến lá màu phấn trắng, hết thảy đều mang theo phong cách nửa kín nửa hở như đang khêu gợi dục niệm nằm sâu trong nội tâm của Lục Huyền.

Hắn quen tay đánh một đạo Thanh Tịnh Chú cho mình, sau đó tóm được Yêu Quỷ Đằng đang vui sướng tới quên cả trời đất nằm bên trong chướng khí, tàn nhẫn ném văng nó ra ngoài.

Yêu Quỷ Đằng bay trên không trung, lập tức co rút những nhánh dây leo nhìn như xúc tu đã mọc dài ra trên cơ thể mình quay về bên trong, nhìn nó giống như một con rắn màu xám, chỉ trong vài giây đã vặn mình rơi xuống mảnh linh điền với vô số linh thực đan xen tầng tầng lớp lớp.

Lục Huyền không để ý tới Yêu Quỷ Đằng cả ngày chỉ biết trầm mê trong sắc dục, mà lập tức quay sang quan sát Mê Tiên Đào đang ẩn giấu bên trong những cành lá màu trắng kia, cuối cùng hắn đã hái được bảy trái linh đào.

“Sáu trái phẩm chất phổ thông, một trái phẩm chất tốt, cũng không tệ.” Hắn thu linh đào vào trong Thao Trùng Nang, tầm mắt nhanh chóng bị bảy quầng sáng màu trắng vừa lặng lẽ xuất hiện thu hút.

Thân hình như lưu quang xẹt qua, bảy quầng sáng gần như nổ tung cùng một lúc, hóa thành vô số điểm sáng nhỏ, hội tụ vào một chỗ, trong nháy mắt đã chui vào cơ thể Lục Huyền.

Từng ý niệm hiện lên trong đầu hắn.

【Thu hoạch một trái Mê Tiên Đào tam phẩm, nhận được Mê Dục Đan tứ phẩm.】

【Thu hoạch một trái Mê Tiên Đào tam phẩm, nhận được bảo vật《Cực Nhạc Tâm Kinh》tứ phẩm】

【Thu hoạch...】

...

Từ bảy quầng sáng phần thưởng này, đã mở ra hai gói kinh nghiệm đan phương Mê Dục Đan, khiến cho rất nhiều tin tức ùn ùn tiến vào trong đầu Lục Huyền.

Nháy mắt sau đó, hắn lập tức có cảm giác bản thân vừa trải qua hơn trăm lần luyện chế Mê Dục Đan, nhận được kinh nghiệm dồi dào, khiến cho bản thân càng thêm hiểu rõ về quá trình luyện chế loại đan dược này, ngay cả trình độ luyện đan cũng từ thuần thục tăng lên tới cấp bậc tiểu thành.

Ngoài ra, trước mặt hắn còn có thêm năm loại bảo vật khác nữa.
Bình Luận (0)
Comment