Chương 880: Người Đến Cửa Nhờ Giúp Đỡi
Chương 880: Người Đến Cửa Nhờ Giúp ĐỡiChương 880: Người Đến Cửa Nhờ Giúp Đỡi
Giữa chiếc khay ngọc nọ có đặt một hạt trà to bằng ngón út. Hạt trà màu xanh nhạt, bên ngoài có một mảnh thanh quang lượn lờ, đứng từ xa đã cảm nhận được khí tức tươi mát tự nhiên tản ra từ nó.
“Đúng là linh chủng Thanh Tịnh Lưu Ly Trà.” Lục Huyền gật đầu.
Lúc trước, hắn từng nhận được một gồc linh thực Thanh Tịnh Lưu Ly Trà từ chồ Thanh Hư Chân Nhân của Thiên Kiểm Tông, khi ây cây trà đã là một gốc cây non, nhưng hắn bổi dưỡng cây trà nhiều năm, đương nhiên là có thể phân biệt rõ ràng. “Văn đạo hữu vất vả rồi, không biết giá của hạt linh chủng này như thế nào?” Hắn hỏi nữ tu, tuy bản thân hắn vốn là khách khanh của thương hội nhưng quy trình thì vân phải có. “Tiền bối có thân phận tôn quý - trong thương hội, nên khi mua săm bảo vật sẽ có một chút ưu đãi nhất định, có thể mua hạt linh chủng Thanh Tịnh Lưu Ly Trà ngũ phẩm này với giá một vạn tám nghìn linh thạch hạ phẩm."
“Không thành vấn đề, Văn đạo hữu ngươi xem qua đi." Lục Huyền thoải mái lây ra một trăm tám mươi viên linh thạch trung phẩm rồi giao cho nữ tu.
Bình thường, linh chủng ngũ phẩm đều có giá không dưới hai vạn linh thạch, loại hiểm như Thanh Tịnh Lưu Ly Trà giá sẽ càng cao. Lúc trước, khi hắn chưa phải khách khanh của thương hội, môi lần mua linh chủng tứ phẩm ở phân lâu đều cần bỏ ra từ năm tới sáu nghìn linh thạch hạ phẩm, giờ có thể mua với giá như vậy đương nhiên hăn đã rât vừa lòng rồi.
“Đây chính là chỗ tốt khi dựa lưng vào thể lực lớn.” Hắn nhìn hạt trà lóe lên một mảnh thanh quang trên tay, trong lòng không kìm được khẽ cảm khái.
Lúc còn ở Thiên Kiếm Tông, hắn dựa vào thân phận đệ tử Thiên Kiểm Tông đã nhận được rất nhiều linh chủng từ Tư Nông Điện, Kiểm Đường và các đệ tử chân truyền trong môn phái, nhờ đó mà thu hoạch được rất nhiều quầng sáng rồi mở ra vô số bảo vật, tu vi thực lực cũng tăng nhanh như hỏa tiễn. Giờ tới Ly Dương cảnh, trở thành khách khanh của Hải Lâu thương hội có thực lực mạnh hơn Thiên Kiếm Tông rất nhiều lần, chuyện nhận được linh chủng cao giai lại càng thêm dê dàng.
Phải biết rằng, Thanh Tịnh Lưu Ly Trà này vốn là linh thực ngũ phẩm, không có phương pháp ngưng chủng tương ứng thì chuyện nhận được linh chủng cực kỳ khó khăn, nhưng hiện giờ hắn chỉ cần nói một tiếng, thương hội đã đưa linh chủng tới trước mặt hắn rối.
“Quyết định trở thành khách khanh của thương hội quá là đúng đắn, ta đi vào thương hội cũng giồng như về nhà mình vậy." Lòng trung thành của hắn với thương hội lập tức tăng mạnh.
..‹. TachTraThanhXuan...
Trong lôi mang đầy trời, một con ngươi màu xám trăng vừa lặng yên chui ra từ một khe hở không gian, sau đó dùng ánh mắt lạnh nhạt đảo qua khu vực phía dưới, rồi rât nhanh lại biển mất.
Ngay sau đó, một bóng người nhảy ra từ trong nham thạch.
"Hiện giờ ta đi về động phủ của mình cũng phải cần thận từng li từng tí, nêu không diệt trừ tu sĩ mập mạp kia, thực sự khó giải được mối hận trong lòng ta." Lục Huyền đưa tay nhẹ nhàng vuôt mặt một cái, trực tiêp khôi phục lại diện mạo như trước.
Hắn vừa từ Trích Tinh lâu trở lại Lôi Hỏa Tinh Động. Để tránh bị tên tà tu kia theo dõi, khi còn ở bên ngoài động phủ của mình chừng mây chục dặm, hắn đã thay đổi diện mạo, sau đó thi triển Thổ Độn Thuật lên vào trong nham thạch, lại lợi dụng Hư Không Yểm Mục quan sát khu vực chung quanh, chờ một hồi không phát hiện ra bất cứ dị thường nào mới trở lại bên trong động phủ.
Hắn dạo quanh động phủ một vòng, phát hiện hai đại trận pháp vân vận chuyển, hết thảy mọi thứ đều như bình thường, lúc này mới yên tâm tiền vào bên trong.
Lục Huyền đi vào linh điền, lấy ra hạt trà với một mảnh thanh quang vờn quanh, sau đó lựa chọn một . khu vực có linh khí tỉnh khiêt nhãt, nhanh chóng trồng nó vào trong linh nhưỡng.
Thanh Tịnh Lưu Ly Trà có yêu cầu cực cao đổi với hoàn cảnh sinh trưởng, nếu trồng ở gần khu vực linh điển của âm phủ, sẽ gây bất lợi cho quá trình sinh trưởng của nó, bởi vậy hắn nhất định phải cẩn thận lựa chọn khu vực gieo trồng.
Sau khi gieo linh chủng Thanh Tịnh Lưu Ly Trà xuống, Lục Huyền tiếp tục đi dò xét xung quanh linh điền, xem xét tỉ mỉ trạng thái của môi một gốc linh thảo dưới tay.
Chờ đến lúc hắn trở lại trong viện, chim mập lập tức vô vô đôi cánh mập mạp màu xanh nhạt, thân hình như điện xẹt, bay tới trước mặt Lục Huyền.
"Tới tới tới, lần này ta mang cho các ngươi một ít đồ ăn ngon đây. " Cửa hàng tạp hóa buôn bán cực kỳ phát đạt, ngày thu đầu vàng, đương nhiên Lục Huyền sẽ không keo kiệt, hăn đã cổ ý mua một ít linh quả mà bản thân không có gieo trồng trong động phủ, cùng với một ít thịt yêu thú rât được nhóm linh thú yêu thích từ Trích Tỉnh lâu mang về nơi này, để cho chim mập và một đám linh thú mình đang nuôi nâng được án no bụng.
Sau khi trở lại động phủ, hắn lại lập tức khôi phục cuộc sông làm ruộng đơn giản mà phong phú của mình, mỗi ngày đều vất vả cần mẫn chăm sóc chúng, chậm rãi chờ đợi chúng trưởng thành, từ đó lần lượt mở ra từng quầng sáng hộp mù.
Ngày hôm đó, khi hắn đang thi triển Linh Vũ Thuật, tưới ẩm cho rất nhiều linh thực bên trong linh điền, đột nhiên, vẻ mặt biển đổi, lập tức mở bàn tay ra.
Trong khe hở mới xuất hiện giữa lòng bàn tay có một con ngươi màu xám trắng nho nhỏ, dựa vào tầm nhìn của con ngươi tà dị này, hắn lập tức bắt gặp mây bóng người đang cấp tôc lướt qua, muốn lao thắng vào động phủ của mình.
Lục Huyền tinh mắt phát hiện, trong nhóm người này có bóng dáng của vị Ngọc Lâm tán nhân kia. Hắn nhướng mày, trong lòng thoáng yên tâm hơn một chút. Mặc dù thế tới của bốn vị Kết Đan Chân Nhân trong tầm mắt khá là mạnh mẽ, nhưng có thể rõ ràng nhìn ra khí tức trên người bọn họ vốn không quá ổn định, thậm chí còn có hai người đang bị trọng thương, cũng không biêt bọn họ đã gặp phải chuyện gì ở trong lôi hải. "Cho nên bọn họ tới đây là muốn tìm kiếm sự che chở, mà không phải thực sự muôn nhăm vào động phủ của ta?" Lục Huyền âm thầm phỏng đoán, nhưng vân quyềt định sẽ mở ra hai tòa đại trận pháp trước, lại quan sát ý đổ chân chính của mấy vị tu sĩ Kết Đan kỳ này rồi làm ra phản ứng sau, binh đền tướng chăn, nước đến đất ngăn. Chỉ một lát, bên ngoài động phủ đã truyền đến một giọng nữ có vẻ hơi dồn dập: "Lục đạo hữu, có ở bên trong động phủ hay không? Tại hạ Ngọc Lâm tán nhân, dân theo mây vị đồng đạo đến tìm kiếm một chút trợ giúp từ phía đạo hữu."
Thân hình Lục Huyền lóe lên, đã đi tới bên cạnh động phủ. Rõ ràng là có thể nhìn thấy đám người Ngọc Lâm tán nhân từ trước, nhưng trên mặt hắn vân giả vờ như bản thân không hề hay biết tình huống này. "Mấy vị đạo hữu làm sao vậy? Vì cớ gì lại bị thương nghiêm trọng đến mức này?"
Trong bốn người, tình huống của Ngọc Lâm tán nhân còn coi như không tệ, chỉ thầy những sợi tóc bạc vồn lan tràn đầy đầu, hiện giờ lại biển thành thưa thớt rời rạc, xem ra đã tiêu hao rất nhiều. Ba người còn lại, có một người đã lộ vẻ mặt trăng bệch, thân hình lung lay nghiêng ngả. Còn một người khác, trên ngực có vết thương thật sâu thiểu chút nữa đã trực tiếp chém gã này thành hai nữa, hiện giờ máu vẫn đang chảy ổ ạt. Mà người cuối cùng đã cụt mất một tay, tại vị trí vết nứt không ngừng sinh ra mầm thịt màu tím sậm, làm thê nào cũng không thể loại trừ sạch sẽ.