Chương 881: Phương Án Vẹn Toàn!
Chương 881: Phương Án Vẹn Toàn!Chương 881: Phương Án Vẹn Toàn!
"Nói ra rất dài dòng, sau khi mấy người bọn ta tiền vào một khu bí cảnh ở chồ sâu bên trong lôi hải, lại không may chạm mặt với một con yêu thú lục phẩm. Yêu thú kia năm giữ huyết mạch thiên phú quỷ dị, mới đôi mặt mây lần, đã có một vị đồng bạn ngã xuống, mấy người bọn ta cũng bị thương không nhẹ." "'Yêu thú lục phẩm?"' Trên mặt Lục Huyền lộ vẻ kinh ngạc.
Tuy hắn từng có một lần tiếp xúc với Thanh Giác Lôi Hủy thất phẩm trong lôi hải, nhưng đó là tình huồng đặc thù, nêu đụng mặt với yêu thú lục phẩm khác thì hơn phân là nửa lành ít dữ nhiều.
"Lục đạo hữu, vừa rồi mấy người chúng ta đã tổn thất thảm trọng, tuy có thể nói là thành công đào thoát từ trong lôi hải, nhưng rất khó cam đoan con yêu thú lục phẩm kia sẽ không truy tung đền đây. Trong lúc nguy cấp, nghĩ đến trận pháp phòng hộ bên ngoài động phủ của đạo hữu cực mạnh, khoảng cách lại không xa, mới tới quấy rầy Lục đạo hữu ngươi. Chờ nghỉ ngơi hổi phục một chút, chúng ta sẽ lập tức cáo từ rời đi, không gây ảnh hưởng đạo hữu tu hành." Trong lúc Lục Huyền còn đang trầm ngâm, Ngọc Lâm tán nhân lại lên tiếng nói.
"Ở trong động phủ của ta nghỉ ngơi hổi phục?" Lục Huyền lộ vẻ mặt sửng sốt hỏi.
"Lục đạo hữu có lo lắng con yêu thú lục phẩm kia không?"
"Khả năng nó truy tung tới đây là cực nhỏ, dù sao nơi này cũng là khu vực năm bên ngoài lôi hải, thỉnh thoảng có tu sĩ trông coi Lôi Hỏa Tỉnh Động đi khắp nơi tuần tra, dù thực lực của con yêu thú kia có cường đại hơn nữa, cũng sẽ không làm càn ở chỗ này. Chẳng qua... ị không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhãt, trạng thái trước mắt của mãy người chúng ta quá mức kém cỏi, cần phải có một chô an toàn để khôi phục lại một chút, bởi vậy mới lựa chọn tiến vào động phủ của Lục đạo hữu." Ngọc Lâm tán nhân thấy Lục Huyền có vẻ do dự, mới vội vàng lên tiềng giải thích thêm.
"Cũng không có ý gì khác, nhưng tại hạ chỉ là một linh thực sư bình thường, không có bao nhiêu pháp khí, thuật pháp, thực lực thấp kém, tùy tiện dân mây vị Kết Đan Chân Nhân vào trong động phủ của mình như vậy, thực sự không quá thích hợp, kính xin mấy vị đạo hữu hiểu cho."
"Nhưng ta cùng với Ngọc Lâm tán nhân có không ít giao tình, nêu đạo hữu đã yêu cầu, đương nhiên ta cũng không thể bỏ mặc. Ta nghĩ như vậy, ta sẽ dân hai vị đạo hữu tiến vào trong tòa trận pháp phòng hộ thứ nhất, nhưng không thông qua tòa trận pháp thứ hai để tiến vào khu vực trung tâm của động phủ. Làm như thể, coi như đã cung cấp cho mãy vị đạo hữu một hoàn cảnh tương đổi an toàn, lại có thể khiển cho ta yên tâm, ý các vị như thế nào?" Lục Huyền chậm rãi nói. Nếu chỉ có một mình Ngọc Lâm tán nhân, tuy hắn cũng sẽ cảnh giác, nhưng đương nhiên là không cảnh giác đến mức thế. Vấn đề là hiện tại, nhóm bọn họ có đền bồn tu sĩ Kêt Đan cùng kết bạn đi đền, lại đột ngột như vậy, xuât phát từ lòng cần thận, hắn nhanh chóng nghĩ ra một cái kê sách coi như là lưỡng toàn như vậy.
Ngọc Lâm tán nhân vốn là linh thực sư, vì tín nhiệm hắn mới tới tìm kiếm sự che chở, nếu hắn trực tiếp từ chôi thì một chút tình bạn vừa nhen nhóm lên sẽ hoàn toàn biên mất không còn gì nữa.
Bởi vậy, hắn dứt khoát lựa chọn phương hướng xử lý vẹn cả đôi đường, lưu bọn họ ở lại bên trong Huyền Diệt Ngũ Hành Trận, nhưng bên ngoài Vân Trúc Tiên Trận, xử lý như thê vừa không làm mãt mặt Ngọc Lâm tán nhân, lại có thể cung cấp cho bọn họ một chỗ nghỉ ngơi và hồi phục, còn có thể giúp cho bản thân an tâm, không cần phải lo lãng mầy tên Kết Đan này sẽ gây bãt lợi cho mình.
"Không thành vấn để, vậy đa tạ Lục đạo hữu ngươi." Mây người Ngọc Lâm tán nhân khẽ liêc mắt nhìn nhau, sau đó gật đầu đồng ý.
Bởi xét về tình cảm hay lý trí thì sự lo lắng của Lục Huyền cũng hoàn toàn có căn cứ cả, hắn không trực tiếp từ chồi, mà quyết định dân bọn họ tiến vào trận pháp ngũ phẩm, đã coi như rất hiếm có rồi. "Mấy vị đạo hữu mời vào."Lục Huyền khống chế trận kỳ của Huyễn Diệt Ngũ Hành Trận, linh lực bắt đầu khởi động ngay tại vùng biên giới của trận pháp. Rât nhanh, một thông đạo nhỏ hẹp đã xuất hiện, nhóm người Ngọc Lâm tán nhân lần lượt tiền vào bên trong.
"Nơi này có hai bình đan dược, đều là ta tự tay luyện chế, các vị đạo hữu có thể yên tâm dùng. Một bình _ Ngọc Cơ đan tam phẩm mang đến hiệu quả chữa trị không tệ đổi với thương thế trên thân thể, một bình khác là Địch Trần Đan tứ phẩm, có thể loại trừ khí tức vấn đục ô nhiễm trong cơ thể, cũng như gây suy yếu tính nguy hại của tà ma. Ta suy đoán con yêu thú kia có chút tà tính, coi như vừa lúc phục dụng Địch Trần Đan này." Lục Huyền
dùng linh lực nâng hai cái bình nhỏ băng bạch ngọc đi đền trước mặt người quen.
Hắn cố ý muốn kết thiện duyên với bồn vị tu sĩ Kết Đan này, bởi vậy không chút do dự đã lây ra hai bình đan dược trân quý, tặng cho bọn họ. "Quá cảm tạ Lục đạo hữu!” Vị tu sĩ Kết Đan kỳ có phần đứt gãy trên cánh tay không ngừng mọc ra mầm thịt lúc trước lập tức lên tiếng cảm kích nói.
"Lục đạo hữu quá khách khí rồi, ngươi chăng những cung cấp cho chúng ta một chô an toàn, còn tặng cho loại đan dược quý hiểm Địch Trần Đan này." Sau khi bóng người Lục Huyền biến mất, một vị tu sĩ Kết Đan không khỏi cảm khái nói. Bốn người quan sát xung quanh một chút, cảm nhận được sự cường đại của trận pháp ngũ phẩm, trong lòng đã an tâm hơn rất nhiều. Một đường bôn ba, thời thời khắc khắc đều phải lo lắng con yêu thú lục phẩm kia cùng với tên tà tu đang ẩn giấu trong lôi hải sẽ xông ra tập kích, đến hiện tại có trận pháp ngũ phẩm che chở, rốt cục bọn họ cũng có thể nghỉ ngơi và hồi phục một chút rồi.
"Khách khí thì khách khí thật, chỉ có điều hơi cẩn thận một chút mà thôi." Một vị tu sĩ Kết Đan khác ăn một viên Địch Trần Đan vào, cảm nhận được một luồng thanh khí nhẹ nhàng lưu chuyển trong cơ thể, thân thể lập tức thoải mái hơn không ít.
"Cẩn thận là đương nhiên, dù sao thì trong mây người chúng ta cũng chỉ có Ngọc Lâm đạo hữu và Lục đạo hữu là có mấy phần giao tình từ trước, giờ lại tùy tiện để nghị ở trong động phủ của hắn nghỉ ngơi một đoạn thời gian, hăn có chô lo lắng cũng là điều rất bình thường." Vị tu sĩ Kết Đan kia ngực có một vêt nứt thật sâu trầm giọng nói.
"Có lẽ chính vì Lục đạo hữu cẩn thận như vậy, hắn mới có thể dùng thân phận linh thực sư đột phá đền cảnh giới Kết Đan." Vị tu sĩ sắc mặt trăng bệch kia phụ họa nói.
"Cẩn thận đương nhiên là tốt, nhưng nều cứ một mực giữ loại tâm tính này, đoán chừng chặng đường tu hành của Lục đạo hữu cũng chỉ đến đây là châm dứt thôi. "
"Con đường tu hành vốn đã mặc định là phải tranh giành từ đầu đến cuồi, tranh giành với trời, tranh giành với đât, tranh giành hi vọng đột phá cảnh giới xa vời, tranh đoạt linh địa, tranh đoạt bảo vật cơ duyên."
"Nhất là tán tu chúng ta, chỉ có thể thông qua tranh đoạt từng cơ duyên một, để đền bù sự chênh lệch với những tu sĩ có gia thê bồi cảnh hùng hậu kia. Nếu không, chắc chăn sẽ bị người ta hung hăng vứt ở sau lưng trên con đường tu hành, thậm chí thi cốt còn rơi xuống biên thành cầu thang cho người khác leo lên." Có người không khỏi cảm khái nói.