Chương 934: Ai Ngờ Thịt Không Cắn Được,...
Chương 934: Ai Ngờ Thịt Không Cắn Được,...Chương 934: Ai Ngờ Thịt Không Cắn Được,...
Gã dùng sức giãm xuống phi chu, lây tốc độ nhanh gâp mây lần so với con cự xà phía đôi diện, hung hăng đá vào phần bụng có tầng vảy phủ kín của con cự xà hai cánh kia.
Sức mạnh của một cước này quá mức kinh người, khiên cự xà hai cánh không khổng chê nổi bản thân, liên tục lộn nhào trên không trung, cuồi cùng rơi xuồng mặt đât giồng như một ngôi sao băng, làm dây lên một mảnh bụi bặm đây trời. "Phương thức thuần phục này có phần đơn giản thô bạo!" Lục Huyền thấy vậy, trong lòng âm thầm cảm khái nói.
"Nhưng đối với những con hung thú chỉ có hung tính lại không đủ linh trí này, đây đúng là một loại thủ đoạn hợp lý hữu hiệu nhất, thủ đoạn thuần phục dịu dàng như thế nào đi nữa cũng không bằng trực tiếp đánh cho nó một trận tơi bời. Xem ra, ta phải nhanh chóng thích ứng với Phan Hoãẵng viên khu này, nên đi học tập đôi phương cách thức giao thiệp với những hung thú kia."
"Làm việc thiện giúp người, nhưng hung thú thì khác." Lục Huyền lười biểng duôi người một phen, Lưu Ly Xích Phượng Côt vần đang trong quá trình dung hợp với cơ thể hãn, xương cốt có chứa những điểm sáng màu vàng phát ra tiêng vang thanh thúy, trong lòng chợt trào dâng _ một loại cảm giác nóng lòng muốn thử.
Chờ đến khi Phan Hoằng trở lại phi chu, Lục Huyền đã khôi phục dáng vẻ hiền lành như trước.
"Đám hung thú nơi này chính là như vậy, chúng không nhớ được quá lâu, nên nhất định phải thường xuyên đánh một trận, để bọn chúng chịu thua." Thân hình Phan Hoãng dần dần khôi phục lại bình thường, nói với Lục Huyền.
"Lục mỗ nghe lời chỉ day." Lục Huyền chắp tay nói. Hắn ở trên phi thuyền đợi gần một canh giờ, trong quá trình ây đã bắt gặp cảnh tượng Phan Hoãng đánh hung thú mây lần.
Hôm sau, hắn và Phan Hoằng cùng nhau đi ra từ chỗ sâu bên trong bí cảnh.
"Lục đạo hữu, ngươi cầm lấy những loại pháp khí phù lục này đi, chúng được coi là một loại tiêu chuẩn phân phối bên trong bí cảnh, có thể dùng để phòng thân. Tuy với thực lực của đạo hữu hắn là không cần đến chúng, nhưng thứ nên có vẫn phải có." Tu sĩ thân hình khôi ngô đưa cho Lục Huyền một đồng đồ vật.
"Ngươi mới đến, có thể thử đi chăn nuôi, thuần phục những con hung thú tứ phẩm kia, chờ sau khi quen thuộc, lại chuyển sang đối phó những yêu thú ngũ phẩm thực lực Kêt Đan khác."
"Được, vậy tại hạ đi trước đây." Lục Huyền gật đầu nói rồi cũng khống chế một chiếc phi thuyền, đi vào khu vực đã được chỉ định trước đó. Mặc dù phần lớn hung thú trong bí cảnh đều là tứ phẩm, nhưng thực lực của đám hung thú được đưa vào bí cảnh vốn đã xếp vào dạng cực kỳ cường hãn trong đám đồng loại cùng cấp bậc rồi, lại cộng thêm chúng sinh sống ở nơi này, được loại linh lực đặc thù của bí cảnh này tầm bổ, đương nhiên là càng khó đối phó hơn đám yêu thú tứ phẩm bình thường.
Hắn nhớ lại những lời Phan Hoằng dặn dò, mới điều khiển phi chu bay là là tại tầng trời thấp. Ngày thường, nhóm tu sĩ thương hội công tác trong bí cảnh chỉ có hai chuyện chủ yếu để làm, chăn nuôi hung thú và thuần dưỡng hung thú trong phạm vi có thể không chê, nhăm giữ lại hung tính cho chúng, và không để chúng gây ra chuyện hôn loạn gì.
Lục Huyền thầm nghĩ, nhưng lực chú ý không hề lơi lỏng.
Đột nhiên, linh thức của hắn chú ý tới có một con hung thú loài hổ màu đen nhánh đang ở cách đó không xa, mặt ngoài thân thể con hung thú này có những đường vân giống như hỏa diêm, tứ chỉ cường tráng, đường cong lưu loát, toàn thân để lộ ra một luồng khí tức hung hãn.
Lục Huyền nhẹ nhàng hạ phi chu xuống, Trong cảm nhận của linh thức, hung thú cự hổ kia đang lặng lẽ đi tới chô của hắn.
"Đến đây nào, ta cho ngươi ăn ngon." Hắn ném cho cự hổ một. miểng thịt yêu thú máu chảy đầm đìa.
Hung thú cự hổ nhẹ nhàng nhảy lên một cái, trong nháy mắt đã vượt qua mây chục trượng, như một luổng hắc quang xẹt qua, một ngụm nuôt mây chục cân thịt yêu thú vào trong bụng.
Lục Huyền tập trung tỉnh thần lên người nó.
[ Mặc Viêm Hổ, yêu thú tứ phẩm, lực lượng kinh người, có thể phóng ra Mặc Viêm Dị Hỏa, tính tình hung lệ quái đản. ]
Một luồng ý niệm hiện lên trong đầu, Lục Huyền cảm nhận được từng tin tức chỉ tiết của con yêu thú cự hổ, bỗng nhiên hắn lại cảm nhận được một loại kích động mãnh liệt muốn căn nuôt hết thảy từ trong ý niệm của nó.
"Thế nào? Ăn một miếng thịt yêu thú lớn như vậy còn chưa đủ, lại muốn ăn cả ta sao?" Trên mặt Lục Huyền xuất hiện một nụ cười.
Lời còn chưa dứt, yêu thú cự hổ đã gầm nhẹ một tiêng, trong chôc lát nó lập tức đi tới trước mặt Lục Huyền, cự chưởng khổng lổ trên tay bao trùm thân thể Lục Huyền vào bên trong, hung hăng đập xuống. "Chát!" Hình ảnh huyết nhục bay tứ tung như trong dự đoán của nó không hề xuất hiện. Cự hổ chỉ cảm nhận được một luồng man lực không thể ngăn cản truyền đến từ trên đỉnh đầu. Một âm thanh trong trẻo vang lên, bàn tay ai đó vừa trực tiếp đánh cho nó phải năm sấp xuồng đât. Trên đầu trực tiếp xuất hiện một vết lõm xuông sâu vài tâc.
"Muốn ăn thịt như vậy sao? Vậy ta cho ngươi ăn!" Lục Huyền trực tiếp nhét bàn tay của mình vào trong miệng hung thú cự hổ. Thực sự không ngờ con hung thú này lại là một đứa nhóc con không sợ chết, nó hoàn toàn quên mất vừa rồi mình mới ăn thiệt thòi lớn, lại hung hăng căn xuồng. Ai ngờ thịt không căn được, răng lại gãy mât mây cái. "Ngươi đúng là cái gì cũng dám ăn nha." Lục Huyền giận quá thành bật cười, hãn đưa mặt nhìn dâu răng nhàn nhạt đang nhanh chóng biên mất trên cánh tay.
"Vốn định lấy thân phận linh thực sư bình thường ở chung với ngươi, nhưng đổi lấy lại là sự tham lam vô hạn Thôi không giả bộ, ta là ngự thú sư, ta ngả bài. "
Lục Huyền thuận thế nện xuống một quyền, đánh nứt da đầu con hung thú cự hổ, khiển máu tươi chảy ròng ròng.
"Còn muốn ăn nữa không?"
Ý nghĩ trong con hung thú vẫn là tham lam như cũ.
Lại một quyền nện xuống.
Cứ như vậy, thông qua ý nghĩ của hung thú, Lục Huyền hiểu rõ được trạng thái của nhóc con này, sau đó một quyền nồi tiếp một quyền nên lên đầu cự hổ, mãi cho đên khi hãn không còn cảm nhận được sự tham lam khát khao của nó đổi với mình mới thôi.
"Ngươi cũng vì đói bụng quá mức, nên ngay cả ta cũng muốn ăn." Lục Huyền đưa mặt nhìn con cự hổ đang nằm rạp trên mặt đất, thân hình khổng lổ vẫn không nhúc nhích, chỉ có cái đuôi đang nhẹ nhàng vây vây, truyền về phía hắn một luống hảo ý.
Lục Huyền thấy thế, rốt cuộc khóe miệng cũng nở một nụ cười. Hắn đưa tay ra, đang muôn dịu dàng an ủi nó một chút, lại phát hiện trên thân thể nó đã không còn một mảnh da thịt nào còn nguyên vẹn nữa rồi.
"Lúc này mới ngoan nha!" Hắn ngượng ngùng cười một tiêng, vội vàng thu bàn tay lại, một lần nữa leo lên phi chu, tìm kiểm một con hung thú khác.
Cứ như vậy, môi khi gặp được một con hung thú, hắn sẽ lây thịt yêu thú ra chăn nuôi nó, cũng thuận tiện nhận được tin tức chỉ tiết có liên quan đền nó, nhất là cách nhìn của nó đổi với mình. Có hung thú sau khi bị hắn đánh một trận, là trực tiếp chịu thua, nhưng cũng có mấy con cứng đầu, phải đánh đến trọng thương, hung tính mới có phần thu lại, nhưng chờ sau khi Lục Huyền rời khỏi, nó lại _ một lần nữa giương nanh múa vuôt, phô trương thanh thê.