Chương 94: Giao Đằng!
Chương 94: Giao Đằng!
"Hai trăm viên là quá đắt." Lục Huyền vội vàng lắc đầu, hiện giờ trên người hắn chỉ có hơn hai trăm linh thạch, đương nhiên rất khó đưa ra lựa chọn. Hắn do dự một chút rồi đưa mắt nhìn xung quanh một lượt, thấy không có ai chú ý tới bên này, mới lấy Ly Hỏa Kiếm nhị phẩm từ trong túi trữ vật ra.
"Đạo hữu, ngươi cảm thấy chuôi phi kiếm nhị phẩm này thế nào? Ta có thể dùng nó để đổi lấy đoạn Giao Đằng này của ngươi không?"
Nữ tu tiếp nhận thanh phi kiếm từ trên tay Lục Huyền, trực tiếp rót vào một tia linh lực, chỉ thấy một đóa hỏa diễm lập tức bay ra từ trên thân kiếm màu hỏa hồng.
"Phi kiếm không tệ, như vậy đi, ngươi lại thêm ba mươi linh thạch, là có thể cầm Giao Đằng rời đi."
"Đạo hữu, Giao Đằng này của ngươi chỉ có một đoạn ngắn ngủn, dùng để luyện chế pháp khí sẽ bị giới hạn cực lớn, nếu mang đi luyện chế đan dược lại có chút gân gà. Hơn nữa, nguyên liệu là một trong những thứ rẻ tiền nhất, thanh phi kiếm của ta đã đủ để đổi lấy nó rồi."
"Hai mươi linh thạch."
"Vẫn đắt, mười linh thạch thì ta cầm."
Nữ tu kia thoáng do dự một chút. Bởi vì đoạn Giao Đằng này đúng là hơi ngắn thật, mà độ dài của nguyên liệu lại có ảnh hưởng rất lớn đến giá trị của bản thân nó, nàng đã giữ nó một đoạn thời gian khá lâu rồi, trong khi hiện tại, nàng rất thích chuôi phi kiếm nhị phẩm của Lục Huyền… vì vậy sau khi đắn đo một hồi, đã dứt khoát gật đầu đồng ý với hắn.
"Được rồi."
Sau khi dùng Ly Hỏa Kiếm nhị phẩm để đổi lấy một đoạn Giao Đằng tam phẩm từ trong tay nữ tu kia, Lục Huyền lại tiếp tục đi dạo trong chợ đen.
Tìm một vòng, cũng không tìm được linh chủng vô danh nào, vì vậy hắn tìm một chỗ trống, dứt khoát treo thanh phi kiếm nhất phẩm lấy được từ trong tay Tần Minh lên sạp.
Cuối cùng, nó được bán thành công với giá ba mươi lăm linh thạch.
Ở trong chợ đêm, Lục Huyền không tìm được bất cứ loại trận pháp phòng hộ nào đặc biệt ưng ý nào, dù có gặp được người bán mấy môn công pháp thì phẩm cấp của chúng cũng không cao lắm, hắn chỉ đành từ bỏ.
Sau khi so sánh và cân nhắc, hắn đã dùng ba mươi hai linh thạch để mua một tấm thuẫn nhất phẩm có tên là Thiết Lân Thuẫn, bên ngoài dày đặc lân phiến đen thùi, cũng được coi là lực phòng hộ không tệ trong số các pháp khí nhất phẩm.
Hắn vừa ra cửa, tu sĩ canh giữ ở cửa ra vào lập tức thu lại tấm Dẫn Lộ phù lúc trước.
Lục Huyền vẫn giữ vững cảnh giác, nhìn xung quanh rồi nhanh chóng rời khỏi khu vực bên ngoài chợ đen.
Dọc theo đường đi, không xảy ra bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào.
Bên trong chợ đen cũng không có người nào để mắt tới tu vi này của hắn, hơn nữa, nhìn qua tạo hình của hắn cũng giống hệt một tên tiểu tu sĩ Luyện Khí bình thường không có tài sản gì.
Hơn nửa canh giờ sau, hắn trở về bên ngoài đình viện của mình. Trận pháp vẫn vận chuyển tốt, không có dấu vết bị đụng chạm hay xâm nhập.
Lục Huyền thoáng yên tâm hơn một chút.
Phải biết rằng, hiện giờ mảnh linh điền ở phía sau đình viện đang có rất nhiều loại linh thực quý hiếm.
Nhất phẩm gồm có Huyết Ngọc Tham, Tịnh Tuyết Liên, Xích Vân Tùng, nhị phẩm gồm có Kiếm Thảo, Ám Tủy Chi, Thanh Diệu Linh Trà, cả một gốc tam phẩm Huyễn Yên La Quả nữa... Dù không tính đến khoản khen thưởng sẽ nhận được từ quầng sáng sau khi chúng thành thục, chỉ tính riêng giá trị của đám này thôi cũng đủ khiến toàn bộ đám tu sĩ Luyện Khí ở bên ngoài quyết tâm dấn thân vào nguy hiểm rồi.
Lục Huyền mở cửa viện, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy chính là một tia sáng màu đen vụt qua trước mắt, sau đó lao thẳng về phía sau viện.
Phản ứng đầu tiên của hắn là giật nảy mình, sau đó, ngay khi nhìn rõ ràng bóng đen kia chính là Bích Tình Đạp Vân Linh Miêu đã bị hắn để lại trong nhà, hắn lại cảm thấy ngạc nhiên vô cùng: “Không lẽ nhóc này này vẫn luôn ở ngoài cửa đợi ta trở về?"
Lục Huyền đi vòng ra đằng sau viện, chỉ thấy ấu thú Đạp Vân Linh Miêu đang nằm sấp bên cạnh bờ ao linh tuyền, con ngươi xanh biếc của nó cứ chăm chú nhìn mấy con Hồng Tu Lý đang bơi lội chậm chạp dưới ao, hệt như nó không nhận ra Lục Huyền đã trở về nhà rồi.
"Ta đã về rồi đây!" Lục Huyền hướng về phía đối diện hô to.
Thảo Khôi Lỗi vốn đang tuần tra, vừa nghe được câu này, cái đầu cỏ đã xoay tròn một trăm sáu mươi độ, dùng hai hốc mắt thâm thúy trống rỗng nhìn theo phương hướng phát ra âm thanh, nhưng bước chân của nó cũng không dừng lại, vẫn tận tụy với công việc của mình, tiếp tục tuần tra.
Đạp Vân Linh Miêu lại trực tiếp ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục nhìn chằm chằm vào mấy con Hồng Tu Lý trong ao linh tuyền.
Lục Huyền tinh mắt phát hiện ra hai chỏm lông xám trắng bên trên tai nó đang khẽ rung rinh, thể hiện nội tâm vui sướng đến nhảy nhót của nó.
Lục Huyền không chú ý đến nó nữa, lập tức đi thẳng vào trong phòng.
Lúc này, Đạp Vân Linh Miêu mới quay đầu lại, nhìn theo bóng lưng Lục Huyền, chỏm lông trên tai khẽ giật giật hai cái, nhưng khi cảm ứng được tiếng bước chân của Lục Huyền tới gần, nó lại vội vàng quay đầu đi.
"Cạch" một tiếng, một miếng thịt lợn sấy khô đầy đặn được đặt trước mặt linh miêu.
"Ngao ~" Đạp Vân Linh Miêu uốn a uốn éo kêu lên một tiếng, sau đó bàn chân như mây trắng lập tức vồ tới, ngoạm lấy miếng thịt kia, nhét vào trong miệng.
Lục Huyền cười khúc khích rồi quay về phòng.