Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 954 - Chương 955: Bí Mật Bất Ngời

Chương 955: Bí Mật Bất Ngời Chương 955: Bí Mật Bất NgờiChương 955: Bí Mật Bất Ngời

Quan sát nửa khắc, nét mặt Lục Huyền toát lên vẻ ảm đạm, hắn nhẹ nhàng buông cổ thạch thanh liên xuống. Đồng thời, Địa Dân Thuật cấp bậc tông sư cũng được hãn bí mật thi triển, để khôi cổ thạch kia hơi chìm xuông mặt đất một chút. Ngay sau đó, hắn ngưng tụ tâm thần lên bể mặt cổ thạch thanh liên. Nhưng ý niệm hắn chờ mong cũng không xuất hiện trong đầu. Ánh mắt Lục Huyền vẫn rất bình tĩnh, hắn biết dù phương thức của mình rất khả thi nhưng xác suất để tìm được linh chủng từ trong mấy khối cổ thạch ở nơi này cũng không lớn. Dù sao cũng chỉ có một phần nhỏ cổ thạch đang ẩn chứa bảo vật hiểm thấy, mà nhóm bảo vật ở nơi này lại cực kỳ đa dạng, có linh quáng, có pháp bảo pháp khí, cũng có linh đan vân vân... dưới hai tầng nhân tổ giới hạn như vậy, khả năng phát hiện ra cổ thạch có chứa linh chủng vồn đã khó khăn, lại càng thêm khó khăn.

Hắn chậm rãi đi tới trước khối cổ thạch thứ hai, vân làm theo cách cũ, lặng lẽ hoàn thành một loạt động tác.

Trong số những tu sĩ có mặt tại nơi này, cũng không Ít người đang sử dụng các loại thủ đoạn nhỏ để dò xét cổ thạch như hắn, nhưng chỉ cần không làm cổ thạch hư hại thì vị tu sĩ Cổ Ngọc Hiên kia cũng không để ý đến.

“Chẳng lẽ cách này không có tác dụng? Từ nãy đến giờ ta không phát hiện được một hạt linh chủng nào cả.” Lục Huyền liên tục kiểm tra chừng bảy - tám khổi cổ thạch mà trong đầu vẫn không xuất hiện bất cứ tin tức liên quan nào, trong lòng hắn không khỏi sinh ra một tia dao động. Hắn dừng bước, thoáng điều chỉnh hơi thở, sau đó lại ôm theo tự tin mười phần đi về phía một khối cổ thạch khác.

“Vị đạo hữu này, hình như ngươi đã đi theo tại hạ một lúc lâu rồi.” Đột nhiên, hắn quay đầu nhìn về phía một vị trung niên gầy gò ở gần đó, hai bên môi trung niên này có hai vệt râu nhỏ, ánh mắt giảo hoạt, gian trá.

“Đạo hữu đừng nói bậy, đại sảnh này chỉ lớn chừng đó thôi, thường xuyên đụng phải nhau không phải chuyện rất bình thường à?” Trung niên gầy gò mỉm cười, để lộ ra khuôn miệng đầy răng vàng cọc cạch.

“Đụng phải một - hai lần là bình thường, nhưng liên tục năm - sáu lần thì là cố ý rồi.” Lục Huyền thản nhiên nói.

“Không ngờ đạo hữu lại cẩn thận như vậy, chăng qua trong lòng ta có một chút dự cảm, cho răng đạo hữu có thể tìm được một khối cổ thạch thượng đẳng nên mới tò mò đi theo thôi.” Trung niên cười đền mức khuôn mặt hiện đầy nếp nhăn. “Đạo hữu vẫn nên giữ khoảng cách nhất định với tại hạ cho thỏa đáng, tránh để cuối cùng cả hai bên đều không vui." Lục Huyền nhìn qua trung niên gầy gò trước mắt, dứt khoát lên tiếng nhắc nhở.

“Đạo hữu đừng giận, chúng ta là người quen cũ đây! Lục Huyền tiểu hữu.” Lúc hãn đang muôn rời đi, đột nhiên một câu nói tựa như sâm sét giữa trời quang của trung niên gầy gò lại vang lên bên tai hăn.

“Kẻ này nhận ra thân phận của ta?” Lục Huyền đã lịch luyện trong Hồng Trần Bi rất nhiều năm, tâm chí đã rèn luyện tới mức vô cùng kiên định, dù ẩn sâu trong lòng đã bùng lên một cơn sóng gió mãnh liệt nhưng vẻ mặt hẳn vân giữ vững thái độ trấn định như thường.

Đây là lần đầu tiên hắn bị người khác chỉ ra thân phận thật sự như vậy.

Phải biết rằng, có Thiên Trành Quỷ Diện giúp thay đổi dung mạo, lại cộng thêm bảo vật Thanh Phù Vũ Y ngũ phẩm ngăn cách khí tức, có thể nói là tu sĩ bình thường hoàn toàn không thể nhận ra bất cứ điểm nào dị thường trên gương mặt hắn, chỉ có tồn tại cảnh giới cao hơn hoặc phải có linh thức cực kỳ cường đại mới có thể phát hiện ra hắn đang cố ý che giấu, nhưng ngay cả như thể, đối phương cũng không thể phát. hiện ra diện mạo chân thật của hăn được.

“Đạo hữu hiểu rõ Lục mồ như thế, rồt cuộc là ngươi có lai lịch ra sao?” Hắn bình tĩnh lại, trực tiếp truyền âm nói với trung niên gầy gò kia. “Tiểu hữu đoán thử xem?” Trung niên gầy gò khẽ nhếch miệng cười nói.

“Có thể dễ dàng nhìn thấu Thanh Phù Vũ Y che lâp, khăng định là tu vi và linh thức phải vượt xa ta, tu sĩ Kết Đan bình thường khó mà làm được như thể. Vậy là vị Nguyên Anh Chân Quân nào? Nhưng hình như ta chưa từng quen biết với bât cứ vị Nguyên Anh Chân Quân nào cả." Lục Huyền âm thầm nhớ lại. “Không đúng, loại giọng điệu hồn nhiên này, còn có động tác nhe rắng trợn mặt kia...”

Đột nhiên hắn nhanh trí nhớ tới lúc trước mình từng tiến vào trong bảo lâu của Hải Lâu thương hội, tham gia hội đầu giá. Khi ây, hãn từng mua được Sát Mô Thụ Yêu trong buổi đấu giá kia, còn lợi dụng năng lực đặc thù có liên quan đền linh thực để phân biệt ra lai lịch của linh chủng Thực Quỷ Ác Đăng, nhờ đó mà nhận được hạt linh chủng lục phẩm hiếm thấy kia. Cũng trong thời điểm đó, khí linh bảo lâu kia đã để lại cho hắn một ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

“Bảo lâu tiền bối?” Hắn truyền âm với thái độ thăm dò.

Trung niên gầy gò nghe vậy, lập tức bĩu môi, hàng ria mép dựng đứng lên: “Tiểu hữu ngươi chẳng thú vị gì cả, thê mà lại nhận ra ngay được." Thân hình trung niên gầy gò trước mắt hơi lay động. Chỉ một thoáng ngẩn người, Lục Huyền đã trông thây trung niên trước mắt mình biến thành một tiểu nhân cao chừng ba thước, hình thái vô cùng quái dị với đầu nhọn và thân hình càng xuống dưới càng tròn trịa mượt mà, thoạt nhìn, chỉnh thể rất giống đường cong của một tòa bảo tháp, chờ tới khi hắn nhìn lại một lần nữa, đã thấy tiểu nhân khôi phục thành bộ dáng trung niên lúc trước rồi.

“Bái kiến tiền bối, không ngờ lại gặp được tiền bối trong Cổ Ngọc Hiên này.” Lục Huyền kính cần chào hỏi.

Đây chính là lãnh đạo trực tiếp của hắn, khí linh của pháp bảo cao cấp trong Hải Lâu thương hội, lúc ấy hắn được trở thành khách khanh của thương hội cũng vì một câu nói của nó. Cái đùi thô to như vậy, nếu có cơ hội nhất định phải ôm thật chặt.

“Không gặp ở đây thì gặp ở đâu nữa? Cổ Ngọc Hiên này là ta mở ra đấy!” Trung niên gầy gò nhếch miệng cười nói, giọng điệu cực kỳ hoạt bát đáng yêu nhưng không hợp với ngoại hình hiện tại của nó chút nào. (( 1

Lục Huyền ngây ra, cố nén cảm giác khó chịu dưới đáy lòng, một lúc lâu sau, hãn mới tiêu hóa xong tỉn tức trong câu nói vừa rồi của khí linh. “Cổ Ngọc Hiên nổi danh khắp Hoan Hỉ Tinh Động, thu hút vô số tu sĩ tìm tới đổ thạch lại là sản nghiệp thuộc về khí linh bảo lâu của Hải Lâu thương hội?” Vẻ mặt hắn tràn đầy kinh ngạc đến không thể tin nổi vào tai mình.

Vậy số cổ thạch này...”

“Đều lấy được từ một số phế tích ở ngoại vực, ta mang tới đây cũng vì cảm thầy lúc các ngươi mở bảo vật rất thú vị nên mới chơi chút thôi. Đúng là bên trong có khả năng đang ẩn chứa bảo vật, nhưng cụ thể thế nào ta cũng không rõ. Tiểu tử ngươi cũng đừng mong lấy được tin tức gì từ chô tal” Sợi râu trên miệng trung niên gầy gò khẽ nhếch lên, trực tip ngăn chặn suy nghĩ muôn dựa dâm vào quan hệ trong lòng Lục Huyền.

“Đương nhiên là Lục mỗ sẽ không để tiền bối phá hủy quy củ vì mình." Lục Huyền ngượng ngùng cười nói. “Được rồi, ngươi cứ ở đây chơi đùa tiếp đi, ta không chơi với ngươi nữa!” Khí linh bảo lâu bị Lục Huyền vạch trần thân phận dễ dàng như thế, trong lòng cảm thấy nhàm chán, chỉ để lại một câu rồi nhanh chóng chạy tới chỗ mãy vị tu sĩ khác, tham gia thảo luận cùng bọn họ.
Bình Luận (0)
Comment