Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 956 - Chương 957: Bát Trọng Cungl

Chương 957: Bát Trọng Cungl Chương 957: Bát Trọng CunglChương 957: Bát Trọng Cungl

“Ta nhất định phải dùng linh chủng cập cao để bù đấp cho tâm linh bị tổn thương của mình!” Trong lòng Lục Huyền nghĩ thâm.

Theo lời khí linh bảo lâu nói, những khối cổ thạch này được lây từ động thiên bị bỏ hoang ở dị vực, bên trong hoặc Ít hoặc nhiều cũng có _ chút thần dị, hiểm khi có cơ hội tốt như vậy, Lục Huyền quyết định phải dò xét toàn bộ đám cổ thạch bên trong đại sảnh một lần!

“Không có phản ứng."

“Vẫn không có phản ứng.”

Hắn chậm rãi quan sát dị tượng lộ ra từ cổ thạch.

Liên tiếp lật mấy chục khối, trong đầu vân lặng ngắt như tờ, không có bất cứ ý niệm nào hiện lên. Trong lúc hắn đang cảm thây thất vọng thì một khôi cổ thạch kỳ dị lại nhẹ nhàng rơi xuống. Mặt ngoài của cổ thạch phát sinh hàng đồng dị tượng chất chồng, bao gồm cả phong, lôi, thủy, hỏa... Môi loại dị tượng đều được phân biệt rõ ràng nhưng lại cực kỳ tự nhiên kể sát với nhau.

Cổ thạch hạ xuống, tâm thần hắn vân theo thói quen trực tiêp ngưng tụ trên bề mặt ngoài cổ thạch, nhưng chắng ngờ lần này lại có một ý niệm chợt lóe lên trong đầu.

[Bát Trọng Cung, linh thực thất phẩm, do khí tức bản nguyên của động thiên dựng dục mà thành, hoa nở tám tầng, linh hoa môi tầng đều ẩn chứa một loại hiệu quả kỳ dị, cách thức bổi dưỡng khác biệt, độ khó khi nở rộ không ngừng gia tăng theo phẩm giai của linh hoa, tầng cuối cùng cao tới thất phẩm.]

[Mỗi tầng là một mảnh thiên địal] “Linh chủng thất phẩm..."

“Gì cơ?! Linh chủng thất phẩm?!!" Lục Huyền vội vàng cúi đầu, chỉ sợ nét mặt kinh sợ và vẻ không dám tin trong mắt mình bị các tu sĩ khác phát hiện. Hắn không thể ngờ được bên trong khối cổ thạch bình thường này lại đang cất giầu một hạt linh chủng thất phẩm!

Tính đến giờ, tuy hắn đã bồi dưỡng ra vô số linh thực nhưng trong động phủ cũng chỉ có một gốc linh thực thât phẩm duy nhất mà thôi. Nó chính là Ất Mộc Thanh Lôi Đẳng thất phẩm hắn từng tìm đượctại _ khu dược viên Thượng cổ nằm ở chỗ sâu bên trong Lôi Hải, nhờ sự chỉ dân của Lôi Quỷ Công.

Thất phẩm đã thuộc về phạm vi Nguyên Anh, nên môi hạt linh chủng thất phẩm đều là tồn tại lông phượng sừng lân, thực sự không ngờ bản thân lại trực tiếp phát hiện ra một hạt ở đây.

“Hòn đá nhỏ này, ngươi mang tới cho ta niềm vui quá lớn ri...” Sâu trong lòng Lục Huyền không nhịn được khẽ cảm khái nói.

“Hiện giờ, ta cần phải đưa ra lựa chọn, giá trị của linh chủng thất phẩm đã vượt xa thực lực của bản thân ta rồi, rốt cuộc là nên lấy hay không đây?” Lục Huyền thầm nghĩ. Nếu là trước khi, khi chưa biết khí linh bảo lâu là chủ sở hữu của Cổ Ngọc Hiên, có lẽ hắn sẽ thoáng do dự một chút. Dù sao hăn cũng chỉ có tu vi Kết Đan sơ kỳ, dù có phúc duyên mở ra linh chủng thất phẩm nhưng cũng không có đủ thực lực để bảo vệ nó. Nhưng giờ thì khác. “Khí linh là chủ nhân của Cổ Ngọc Hiên, mở ra linh chủng thất phẩm đương nhiên là không có rắc rối gì rồi. Bắt Trọng Cung này ta lấy chắc."

Đến tận bây giờ, hắn mới gặp được một hạt linh chủng thất phẩm thứ hai, bởi vậy quyết tâm thu hoạch của Lục Huyền cũng trực tiếp bùng lên mãnh liệt chưa từng có.

“Còn một vấn đề khác nữa, là liệu có nên mở thạch ở ngay bên trong đại sảnh không..."

Mở ra linh chủng thất phẩm trước mặt đông đảo tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh như vậy thực sự không hợp với tính cách cẩn thận xưa nay của Lục Huyền. Nhưng nếu mang về động phủ mở ra thì vấn đề lớn nhất chính là phải làm như thể nào mới có thể thuận lợi lấy ra hạt linh chủng Bát Trọng Cung này.

Cổ thạch này có không rõ lai lịch, lại cực kỳ thần bí, dùng cách thức bình thường rất khó để mở ra, nhất định phải nhờ đến lưỡi đao bán trong suốt trong tay Ngọc Hoàn Chân mới được.

“Nói ra thì hơi phi lý, ta có khí linh tiền bối bảo vệ, mà bản thân lại đang cô ý che giầu dung mạo khí tức rồi, vậy thì còn lo lắng mấy chuyện này để làm gì nữa?” Lục Huyền nghĩ đến đây là dứt khoát đứng lên, dùng linh lực kéo khối cổ thạch kia đi theo phía sau mình. Hai lần mở thạch đều mở ra bảo vật. quý hiểm khẳng định là rất kinh thê hãi tục, vì vậy, tránh làm khiển người khác nghỉ ngờ, hãn đã cô ý - tìm thêm hai khôi cổ thạch nữa đề giảm tỷ lệ thành công của bản thân xuồng.

Động tĩnh của hắn cũng khiến nhóm tu sĩ khác chú ý.

“Đạo hữu định một lần mở cả ba khối cổ thạch à?” Có một tu sĩ Kết Đan tò mò hỏi.

“Đúng là ta có ý này.” Lục Huyền gật đầu xác nhận.

“Đạo hữu ra tay hào phóng thật, muốn mở ba khối cổ thạch này cần tới sáu vạn linh thạch hạ phẩm, nếu may mắn mở ra bảo vật thì không sao, không may thì tồn thât sẽ rất lớn đấy." Tu sĩ kia lắc đầu, có vẻ như đôi phương không ủng hộ cách làm này của Lục Huyền.

“Dù sao ta cũng đã kiếm lời được không ít nhờ khối cổ thạch trước đó rồi, ba khối này dù không mở ra thứ gì, ta cũng không tổn thất, mà mở ra được thì chính là kiểm lời." Lục Huyền mỉm cười, sau đó đi tới trước mặt tu sĩ trung niên có khí chất ôn hòa của Cổ Ngọc Hiên kia.

“Ngọc đạo hữu, lần này tại hạ chọn ba khối cổ thạch, lại nhờ đạo hữu mở ra giúp ta." Hắn dứt khoát đưa sáu trăm linh thạch trung phẩm cho đồi phương.

“Không thành vấn để, Ngọc mỗ sẽ giúp đạo hữu mở thạch.” Ngọc Hoàn Chân lại lây ra lưỡi dao bán trong suồt của mình, nhìn vô số đường cong hư ảo không ngừng di chuyền trên bể mặt cổ thạch, sau đó chậm rãi cắt khồi cổ thạch gần nhât ra.

Trong lúc không chú ý, khu vực xung quanh hai người đã có hơn chục tu sĩ lăng lặng đi đền gần quan sát rổi, ai nây đều hết sức tò mò với lần chơi lớn này của Lục Huyền. “Mở ra rồi!"

“Có bảo vật, hình như là một khối linh quáng."”

“Tinh Thần Thạch tứ phẩm tuy quý hiểm, công dụng phổ biên nhưng còn lâu mới xứng đáng với cái giá hai vạn linh thạch hạ phẩm."

“Lần này thiệt thòi ri." Đám tu sĩ Kết Đan bên cạnh bàn tán sôi nổi. Khối cổ thạch thứ hai, lưỡi đao chậm rãi cắt xuồng, từng mảnh đá vụn rơi ra.

+Ổ? Trống rỗng?”

“Hữu danh vô thực, lãng phí hai vạn linh thạch hạ phẩm vô ích."

“Đáng tiếc, vị đạo hữu kia đã cược tới điên rồi, đến đây là khoản lời lúc trước kiểm được cũng lỗ mât."

Mọi người nhìn khu vực chính giữa rồng tuềch của khối cổ thạch thứ hai, ai nầy đều thi nhau cảm thán. Trong mặt bọn họ, Lục Huyển từ một tu sĩ phúc duyên thâm hậu đã biên thành một con bạc đánh mât lý trí. “Còn một khối cuối cùng." Vẻ mặt Lục Huyền vẫn không đổi, đẩy khối cổ thạch ẩn chứa linh chủng Bát Trọng Cung tới trước mặt Ngọc : Hoàn Chân. Ngọc Hoàn Chân không chề lưỡi đao bán trong suốt, vững . vàng cắt từng tâc da trên bể mặt cổ thạch. Khi tầng da ngoài mỏng manh cuối cùng bị phá vỡ thì đột nhiên một luồng bảo quang từ trung tâm cổ thạch bắn ra.

“Có hàng rồi!”

“Xem ra không đơn giản đâu!"

Mọi người kiêng chân chờ đợi, ai nầy đếu tập trung tỉnh thần, nín thở nhìn món bảo vật chậm rãi hiện ra bên trong cổ thạch.

Đó là một khối ngọc thạch bảy màu lớn bằng nắm đấm, khi ngưng thần nhìn kỹ vào nó sẽ có cảm giác thứ này như được tạo thành từ tám lớp da ngọc trực tiếp bao phủ từng lớp từ bên trong ra bên ngoài, thậm chí khoảng giữa của môi tầng da ngọc như vậy, đều ẩn chứa một loại dị tượng kỳ diệu, linh quang lưu chuyển, vô cùng thần dị.
Bình Luận (0)
Comment