Các Ngươi Tu Tiên, Ta Làm Ruộng (Dịch)

Chương 957 - Chương 958: Chủ Thượng Cho Mời!

Chương 958: Chủ Thượng Cho Mời! Chương 958: Chủ Thượng Cho Mời!Chương 958: Chủ Thượng Cho Mời!

“Lại là một hạt linh chủng nữal Nhưng đây là chủng loại linh thực gì? Chưa thầy bao giờ."

“Nhìn sinh cơ hẳn là không kém Thiên Nguyên Quả lục phẩm vừa rồi."

Các tu sĩ mở miệng đánh giá, sau đó đồng loạt hướng ánh mắt nhìn về phía một vị Nguyên Anh Chân Quân đang ở cách đó không xa.

“Đây đúng là linh chủng thất phẩm, nhưng chủng loại cụ thể thì lão phu cũng không rõ.” Nguyên Anh Chân Quân kia thản nhiên nói, ánh mắt nhìn về phía Lục Huyền đã có một tia dị sắc.

“Linh chủng thất phẩm!” Sau khi được Nguyên Anh Chân Quân xác nhận, các tu sĩ Kết Đan bên cạnh đều lộ vẻ mặt kinh dị.

“Trước kỉa, ta từng nghe nói bên trong Cổ Ngọc Hiên có tu sĩ mở ra bảo vật thất phẩm, ban đầu ta còn cho rằng đó chỉ là tin đồn thất thiệt, nhưng không ngờ hôm nay lại được tận mắt chứng kiến cảnh tượng kỳ diệu này."

“Hai vạn linh thạch đổi lấy một hạt linh chủng thất phẩm, phúc duyên phải thâm hậu tới mức nào đây?” Trong sự kinh ngạc đến sững sờ của mọi người xung quanh, Lục Huyền nhạy cảm chú ý thấy ánh mắt của một vài tu sĩ nhìn mình đã xuât hiện những biên hóa vi diệu.

Lúc trước, hắn mở ra Thiên Nguyên Quả lục phẩm, theo mọi người thấy đó là phúc duyên thâm hậu, ngoài hâm mộ ra, trong lòng bọn họ cũng không nảy sinh quá nhiều suy nghĩ. Dù sao thì linh chủng cũng không thể so sánh với pháp khí hay bảo vật cùng cấp, không thể khiến đám tu sĩ ở đây sinh ra hứng thú được. Nhưng linh chủng thất phẩm thì khác. Đó đã là bảo vật thuộc phạm trù Nguyên Anh rồi, dù chỉ là linh chủng thì giá trị của nó cũng cực kỳ quý giá. Vật quý hiểm nhường này lại rơi vào tay một tu sĩ Kết Đan sơ kỳ, không phải là phung phí của trời hay sao?

Thanh Phù Vũ Y hắn khoác trên người bắt đầu cảm nhận được từng tỉa linh thức mông lung đảo qua, nhưng vì đây là bên trong Cổ Ngọc Hiên, hơn nữa xung quanh còn có đông đảo tu sĩ Kết Đan và Nguyên Anh nên dù muôn đến đâu, bọn họ cũng không dám làm quá, cường độ dò xét không lớn, tất cả đều bị Thanh Phù Vũ Y ngăn cản.

“Chúc mừng đạo hữu!” Hai tay Ngọc Hoàn Chân nâng hạt linh chủng chứa đầy dị tượng kia tới, cần thận giao cho Lục Huyền. “Đa tạ đạo hữu.” Lục Huyền không để ý đến những ánh mắt ngấm ngầm kia, thản nhiên cất linh chủng Bát Trọng Cung vào túi trữ vật.

“Không ngờ trong cổ thạch của Cổ Ngọc Hiên lại cất chứa loại bảo vật hiếm có như thế, vừa rồi ta lấy ít cổ thạch quá.” Lục Huyền quay đầu, đảo qua tất cả số cổ thạch còn lại. “Lát nữa muốn được khí linh phù hộ thì không phải nên giúp nó đẩy mạnh tiêu thụ? Cày chút thiện cảm sao?"

Quả nhiên nghe được câu này của hắn, ánh mắt của đông đảo tu sĩ đột ngột sáng lên.

“Đúng vậy, người này mở ra hai loại bảo vật hi hữu từ bốn khối cổ thạch, ở đây còn nhiều cổ thạch như thế, liệu có thể mở ra bảo vật quý hiếm khác hay không?”

“Hắn mở được chẳng lẽ ta lại không mở được?"

Hiệu quả quảng cáo khi Lục Huyền mở ra linh chủng thât phẩm rât mạnh, không ít tu sĩ trực tiếp dùng pháp khí bao trùm đống cổ thạch xung quanh, thậm chí còn dân tới tranh chấp.

“Lục tiểu hữu, vận khí ngươi tốt thật đây! Làm lão hủ cũng hưng phấn theo rổi!" Đột nhiên bên tai hắn truyền đến giọng của khí linh bảo lâu.

“Nhưng nhìn ánh mắt một số người trong bọn họ là biết, mây người đó chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ngươi thôi! Chờ sau khi mở thạch xong, ngươi cứ ở lại Cổ Ngọc Hiên, đợi rời đi cùng ta, ta có chuyện này muốn hỏi ngươi.” Khí linh rất có thiện cảm với Lục Huyền, hai lần gặp mặt Lục Huyền đều để lại ấn tượng sâu sắc cho nó, hơn nữa Lục Huyền còn là khách khanh của thương hội, tất nhiên nó sẽ có suy nghĩ muốn bảo vệ hắn chu toàn.

Tất cả cổ thạch còn lại lần lượt được mở ra, có người vui cũng có người sầu, phần lớn đều không mở ra bảo vật tương xứng với giá hai vạn linh thạch, thi thoảng cũng có mây món không tệ, nhưng so với linh chủng thất phẩm Lục Huyền vừa mở ra thì vân kém xa.

Sau khi tất cả cổ thạch đều được mở, các tu sĩ lục tục xuống lầu. Đột nhiên nét mặt Ngọc Hoàn Chân khẽ động, gã lập tức mỉm cười đi tới trước mặt Lục Huyền: “Đạo hữu, chủ thượng nhà chúng ta có lời mời, hy vọng có thể cùng đạo hữu trao đổi một phen.”"

“Các đạo hữu còn lại nếu vẫn còn hứng thú thì có thể xuống lầu hai đánh cược cổ thạch cấp trung, chưa biết chừng lại có thể mở ra bảo vật tôt hơn." Ngọc Hoàn Chân khéo léo tiên khách.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Lục Huyền có chút kinh ngạc. Phải biết rằng, vị chủ nhân của Cổ Ngọc Hiên này cực kỳ thần bí, ngay cả mấy vị Nguyên Anh Chân Quân ở đây cũng rất khó được gặp mặt đồi phương. Không ngờ đổi phương lại chủ động mời tu sĩ Kết Đan sơ kỳ này.

Chờ mọi người rời khỏi, Lục Huyền đi theo Ngọc Hoàn Chân tới phía sau đại sảnh. Một cánh cửa lớn bán trong suốt không rõ từ đâu lập tức xuất hiện, bên trong là một mảnh hư vô, không biết đi thông tới nơi nào. “Đạo hữu, chủ thượng ở đằng sau cánh cửa này, đẩy ra rồi bước vào là được." Ngọc Hoàn Chân đi tới phía trước cửa lớn, mỉm cười nói với Lục Huyền.

Lục Huyền gật đầu, hắn cực kỳ tín nhiệm khí linh bảo lâu, bởi vậy mà rất tự nhiên đi tới, cứ thế đẩy cánh cửa kia ra. Dưới chân trồng không, không gian trước mắt hơi lay động, thoáng cái hắn đã tiền vào một gian phòng trống trải rồi. Bốn phía xung quanh căn phòng này không có tường, chỉ có bóng tôi sâu thắm, dường như có thể cắn nuốt tất cả. Khí linh tiểu nhân đang nằm nghiêng trên một chiếc ghế ở chính giữa phòng. Khi năm thăng ra, thân hình bảo tháp của nó nhìn có vẻ cứng ngắc, ngũ quan mơ hồ nhưng lại hiển lộ cảm giác thoải mái dễ chịu, vừa mâu thuân lại vừa hài hòa. “Lục tiểu hữu, cứ ở chỗ này của ta tránh đầu sóng ngọn gió đi. Không ngờ ngươi có thể mở ra linh chủng thất phẩm, nói thử xem ngươi có bí quyết gì? Nếu ngươi chịu dạy cho ta, đợi sau này ta đến động thiên bỏ hoang kia cũng có thể mở được bảo vật rối! Khí linh bảo lâu đã khôi phục lại diện mạo như cũ, lập tức cất giọng non nớt nói.

“Hồi bẩm tiền bối, văn bối cũng chỉ dựa vào may mãn mà thôi." Lục Huyền thản nhiên đáp.

“Ngươi lừa người khác thì được chứ không lừa được ta đâu. Ta thây rât rõ, ngươi có phương pháp đặc biệt! Hơn nữa từ bôn khối cổ thạch, ngươi đã mở ra hai món bảo vật, đã thế cả hai lại đều là linh chủng, không phải chuyện này đã quá rõ - ràng rồi sao?" Khí linh tiểu nhân lắc lắc cái đầu nhọn, hoàn toàn không tin lời Lục Huyền nói. “Đúng là hầu như đều dựa vào vận may, nhưng cũng có một chút nhân tố đặc thù.” Lục Huyền trầm ngâm một hồi mới thấp giọng đáp.

“Nói thử đi, có nhân tố đặc thù gì?” Khí linh tiểu nhân duỗi một cánh tay như xà ngang ra, khẽ quơ quơ, dùng âm điệu đáng yêu mở miệng nói nhưng nội dung hỏi thăm Lục Huyền lại y hệt ông cụ non.

“Tiền bối biết đấy, tại hạ vốn có thiên phú không tệ về mặt linh thực. Quan trọng nhất là ta có thể cảm ứng được sinh cơ của linh chủng, bất kể là ở trong linh nhưỡng hay ở nơi khác, ta đều có thể phát hiện ra sinh cơ của linh chủng linh thực. Lúc đổ thạch, ta đã dựa vào năng lực đặc biệt này để cảm ứng linh chủng ẩn chứa bên trong cổ thạch. Nhưng không ngờ linh chủng trong cổ thạch lại hi hữu như thế, lên tới lục phẩm và thất phẩm.” Lục Huyền nói nửa thật nửa giả.
Bình Luận (0)
Comment