Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 305 - Chương 305: Mặc Dù Ta Không Hiểu Tu Luyện, Nhưng Ta Hiểu Phong Thần

Chương 305: Mặc dù ta không hiểu tu luyện, nhưng ta hiểu phong thần

"Đánh cược?"

Hai người tỏ ra khó hiểu nhìn vào âu Dương, không biết huynh trưởng (Đại sư huynh) nhà mình bán thuốc gì trong hồ lô. ‌

âu Dương nhìn đám mây ở phía xa rồi nói ra: "Tiểu Bạch không phải xuống núi để tìm đạo sao? Chúng ta sẽ cược sau khi hắn tìm đạo trở về là cảnh giới gì!"

Nghe được âu Dương nói như vậy, biểu hiện trên ‌mặt của Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh hơi dừng lại.

Mặc dù hai người không rõ Bạch Phi Vũ tu đạo gì, nhưng chỉ vẻn vẹn nhìn tốc độ mà Bạch Phi Vũ đột phá cảnh giới và những động tĩnh phát ra trong lúc tu luyện, biết ngay lần này Bạch Phi Vũ xuống núi chắc chắn là để hoàn thiện đạo của chính mình.

Sau khi ngộ đạo chính là hiểu ra đạo, tiếp đó chính là thời gian dài dằng dặc để hoàn thiện đạo của chính mình và đây cũng là kinh nghiệm không thể thiếu để ngày sau đột phá đến đại tu sĩ và cô đọng ra quy luật.

Vì vậy, cho dù không thể hoàn thiện đạo tu luyện của chính mình đi nữa thì ít ra cũng sẽ đột phá đến đại tu sĩ một cách dễ dàng hơn.

"Lúc Bạch sư đệ rời đi mới chỉ là Xuất Khiếu, tới khi trở về, đột phá đến Phân Thần chắc là không thành vấn đề!" Trần Trường ‌Sinh mở miệng nói một cách đầy thận trọng.

Bạch Phi Vũ vừa đột phá cảnh giới là đã lao thẳng tới viên mãn, thật sự là không nói lý và cũng thật không có lý lẽ. Bạch Phi Vũ mới đạt đến Xuất Khiếu là đã có thể sử dụng sức mạnh hư ảnh mang tính biểu tượng của Phân Thần rồi.

Lần này xuống núi, đừng nói là đột phá đến Phân Thần, cho dù có cô đọng ra quy luật rồi đột phá đến Hợp Thể và trở thành đại tu sĩ đều là chuyện hết sức dễ dàng.

"Đại Thừa, kém nhất là Hợp Thể!" Lãnh Thanh Tùng ở bên cạnh lập tức mở miệng nói ra, hắn cũng có lòng tin rất lớn đối với Bạch Phi Vũ.

Bạch Phi Vũ là người duy nhất mà Lãnh Thanh Tùng có cảm giác tán thưởng ở trên Tiểu Sơn phong này, phong cách của lão Tam quá mức âm mưu quỷ dị, mà Lãnh Thanh Tùng lại không hợp với điều đó.

Còn đạo quang minh chính đại của Bạch Phi Vũ thì hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của Lãnh Thanh Tùng.

Cho nên trong mắt hắn, lần này Bạch Phi Vũ xuống núi và trở thành đại tu sĩ gần như là chuyện đã chắc như đinh đóng cột.

Nhìn thấy hai người đều chắc chắn rằng lần này Bạch Phi Vũ sẽ lên cấp thành đại tu sĩ, âu Dương cũng cười.

"Các ngươi hình như rất có lòng tin đối với Tiểu Bạch!" âu Dương mở miệng nói rồi nhìn vào hai tên đang lộ vẻ đúng là như thế.

Nhưng lời mà âu Dương nói lại hết sức kinh người: "Vậy thì tốt, vậy ta cho hai người các ngươi chút mặt mũi, ta cược hắn sẽ thối lui đến Nguyên Anh!"

Nghe được lời này của âu Dương, da mặt hai người bỗng hơi giật giật.

âu Dương vốn đang nửa dựa vào trên xe lăn, hình ảnh này trong mắt của cả hai lại cảm thấy hắn thật khó lường, câu nói đó đã trực tiếp phá vỡ phòng ngự của hai người.

Bạch Phi Vũ cầm Phong Thần bảo thư trong tay, đeo Lượng Thiên xích trên lưng và chân đi nhanh xuống núi, bộ dạng hăng hái đó cứ như mới hôm qua.

Khi xuống núi, loại lạnh nhạt, nhẹ nhàng, tự tin và thoải mái kia, giống như một Trích Tiên đã đắc đạo vậy.

Không có gì ngoài ba thước tuyết quanh người, thiên hạ có ai xứng với màu áo trắng.

Nên được đại tự tại, nên được đại tiêu dao!

Mà tới trong miệng của Đại sư huynh nhà mình, Bạch Phi Vũ đã là Phân Thần, nhưng lần xuống núi này chẳng những cảnh giới không tăng mà lại giảm đi, thậm chí sẽ trực tiếp thối lui đến Nguyên Anh!

Chẳng qua là hoàn thiện đạo của chính mình mà thôi, cho nên mặc kệ là thành hay bại, cũng sẽ không ảnh hưởng gì đến cảnh giới hiện có của chính mình.

Chớ nói chi sau khi đã là Xuất Khiếu, linh đài lộ rõ, thần hồn đã xuất, làm sao sẽ trở lại Nguyên Anh?

Loại chuyện ngàn lẻ một đêm này có lẽ cũng chỉ có Đại sư huynh còn chưa đạt tới cảnh giới quá cao mới có thể mở miệng nói ra được.

Hai người liếc nhìn nhau, Đại sư huynh nhà mình có thể là do cảnh giới chưa tới, cho nên không hiểu nhiều về những cảnh giới Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần đó là có ý nghĩa như thế nào đối với một tên tu sĩ.

âu Dương nhìn thấy vẻ mặt của hai tên nghịch tử có bộ dạng ngươi đang đùa ta, nên hắn cười nhạo một tiếng rồi nói ra: "Các ngươi có phải đang nghĩ, loại rác rưởi vừa mới Trúc Cơ như ta thì làm sao mà biết cái gì là cảnh giới Xuất Khiếu, Phân Thần đúng không?"

âu Dương với bộ dạng trí tuệ vững vàng, trong lòng lại vững như chó già.

Chết cười, mặc dù ta không hiểu tu luyện, nhưng ta hiểu phong thần đó!

Tiểu Bạch tự mình đi làm chuyện phong thần, nếu không làm cho mình phong ra bệnh tật thì mới lấy làm lạ đấy.

Ở kiếp trước, ngay cả giáo chủ của Xiển giáo là một trong ba vị giáo chủ cao quý, còn không phải cũng muốn tìm một vị Khương Thái Công có tu vi cực kém để chủ đạo việc phong thần hay sao?

Bị vờn quanh bởi dạng nhân quả lớn như vậy, chuyện này há là thứ mà tu sĩ có thể lây dính?

Đó là sự thật, không ai càng hiểu phong thần hơn ta!

Trong lòng của Lãnh Thanh Tùng và Trần Trường Sinh đều giật mình, chỉ biết vâng lời miệng nói không dám với huynh trưởng (Đại sư huynh) nhà mình, thế nhưng lại có trực giác thật đúng là chuẩn xác giống như dã thú!

Nhưng âu Dương cũng không tức giận, mà lại lẳng lặng nhìn hai tên sư đệ cũng rất hăng hái ở trước mặt rồi nói: "Ta đúng là không quá hiểu rõ những cảnh giới cao kia, nhưng mà, ta thật sự hiểu rất rõ các ngươi!"

Thiếu niên lòng đắc chí, cưỡi ngựa dựa nghiêng cầu, áo đỏ vẫy đầy lâu.

Đều là hạng người có tài năng xuất sắc, con mắt tự nhiên đều hướng lên trời.

Những điều mà người thường cho là không thể nói lý, nhưng lại lộ ra rất đỗi bình thường và qua quýt trong mắt của bọn họ.

Chính là dạng tầm mắt càng ngày càng rộng mở này đã làm cho bọn họ vô thức trở nên mù quáng và kiêu căng, cuối cùng sớm muộn gì cũng sẽ ngã nhào một cái.

Hoặc là lãng phí thời gian, nếm trải đủ loại gian khổ mới cởi bỏ được khúc mắc, hoặc là cả đời trở nên tầm thường và không chí tiến thủ để rồi đứng dậy không nổi nữa.

Sau khi hùng mạnh đến cực điểm, tất nhiên là sẽ nghênh đón ‌sự suy bại.

Thịnh cực tất suy, dương cực tất âm, đó là quy luật tuần hoàn của vũ trụ.

Đối với những nghịch tử thiên tài ở trước mắt này, kinh nghiệm của những người đi trước cũng không thích hợp với bọn họ, vì bọn họ sẽ đi trên con đường mà những người đi trước chưa từng có ai đi qua.

Cho nên bất cứ kẻ nào cũng không thể truyền cho bọn họ kinh nghiệm, đây cũng là lý do vì sao những trưởng bối trên Thanh Vân tông đều sẽ không đi dạy bảo bọn họ.

Đối với thiên tài mà nói, kinh nghiệm của những người đi trước chẳng những không có tác dụng hướng dẫn mà ngược lại càng nhiều hơn chính là cản trở.

Lý lẽ này, Hồ Vân hiểu, Động Hư Tử hiểu, cho dù là Thuần Dương Tử của Vấn Kiếm ‌phong cũng hiểu, mà âu Dương lại là tới bây giờ mới hiểu.

Đối với mấy tên nghịch tử ở trước mắt này, chỉ cần nhìn hoa nở một cách âm thầm là được, bất cứ bông hoa nào mà mình đưa tay ra bảo vệ thì cũng sẽ không thể nở ra chỉ vì ‌hành vi cố tình làm bậy này của chính mình!

Trên con đường hoa nở ắt phải có những cơn mưa rào, gió mạnh, sương lạnh và tuyết lớn.

Những khó khăn và tra tấn vô số này là những gì mà trước đó bọn họ phải trải qua trước khi trở thành những con bướm.

Lửa thử vàng.

Nếu như có thể dựa trên sự dạy bảo của sư phụ và tài nguyên của tông môn là đã có thể chồng lên cảnh giới của một đại tu sĩ mà không có bất cứ khó khăn gì.

Thì sau này, chỉ cần có chút khó khăn, e rằng kẻ đó sẽ trực tiếp quỳ xuống đất mà cầu xin tha thứ mất.

Thật giống như Lãnh Thanh Tùng khi xuống Cửu U vậy, thay vì nghĩ cách để thoát khỏi khó khăn thì ngược lại, lại muốn nhìn thấy âu Dương khi mạng sống của chính mình đi tới điểm cuối cùng.

Huynh đệ tình thâm, tất nhiên để cho người ta cảm động.

Nhưng đối với một đại tu sĩ tranh đấu với trời mà nói, ngược lại đã rơi xuống tầm thường!

âu Dương tự nhiên là nhìn ra thói hư xấu lớn đang tồn tại trên người của ba tên nghịch tử.

Đặt tiêu chuẩn vượt quá khả năng và suy nghĩ trong đầu không thiết thực.

Nhưng dù là như vậy, âu Dương cũng không thể mở miệng ngăn cản.

Cho dù bây giờ có thể ngăn cản bọn họ làm ra một cú té ngã nho nhỏ thì thế nào cũng sẽ có một cú ngã nhào lớn đang chờ đợi bọn họ trong tương lai.

Những người không ‌leo ra được khỏi cú té ngã nhỏ, thế nào cũng sẽ chết trong một cú ngã nhào lớn trong tương lai

Mình lại không xác định phải chăng có thể nhìn chằm chằm vào bọn họ mãi được.

Ngộ ngỡ mình thật sự có chuyện bất trắc gì xảy ra, thì phải làm sao với đám nghịch tử không để cho mình bớt lo này?

Nghĩ tới đây, trong lòng của âu Dương đều cảm thấy hơi mệt mỏi rồi chợt nghĩ đến Hồ Vân.

Có thể vào lúc thu mình làm đệ tử, Hồ Vân cũng có phiền não giống như vậy?

Càng là đệ ‌tử ưu tú, càng là cầm lòng không được mà lo lắng.

Bình Luận (0)
Comment