Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 306 - Chương 306: Ta Gọi Tên Các Ngươi, Các Ngươi Nhớ Đáp Lại Một Tiếng

Chương 306: Ta gọi tên các ngươi, các ngươi nhớ đáp lại một tiếng

Trong chủ điện của Thanh Vân phong

“Lần này, tiểu tử ngươi đi Cửu U hình như đã làm được một chuyện khó lường nhỉ!” Động Hư Tử nhìn vào âu Dương rồi cười tủm tỉm mà nói.

âu Dương thì trả lời lại với vẻ tức giận: "Vẫn được, lão tiểu tử ngươi tốt nhất là thành thật một ít, nếu không, sau này chờ ngươi chết rồi là mỗi ngày ta cho ngươi đi móc phân đấy!"

âu Dương ở trước mặt đây rõ ràng là bộ dạng của tiểu nhân đắc ý, điều này ngược lại đã chẹn cứng họng của Động Hư Tử.

Vẻ mặt của Động Hư Tử chợt trở nên cứng ngắc. Trong lòng của hắn rất rõ ràng, lúc này những điều mà tiểu tử này nói, sau này thật sự dám làm ra lắm.

Hắn đành phải cười ngượng ngùng một tiếng rồi chuyển chủ đề mà nói ra: "Hắn đều là người đã chết, cho dù có sắp đặt như thế nào thì chỉ cần một cái nhấc tay là đã có thể giải quyết xong chuyện, có cần phải rắc rối như thế sao?"

âu Dương tự nhiên biết Động Hư Tử đang nói về việc Hồ Vân mưu đồ với mình, hắn hít một hơi thật sâu rồi thở ra và cười nói: "Rắc rối thì có rắc rối một ít, nhưng dù sao nó vẫn tốt hơn việc sẽ ngủ không yên tới vui sướng mỗi khi nhớ tới chuyện đó vào ngày sau!"

Động Hư Tử nhìn âu Dương ở trước mắt mà ngạc nhiên, tiểu tử choai choai mới mười mấy tuổi, vậy mà lời nói ra lại từng trải cứ như là đã nhìn thấu cuộc đời rồi vậy.

Rõ ràng là có một cách giải quyết vấn đề càng dễ dàng hơn, nhưng như cũ vẫn lựa chọn đẩy chuyện đó đi theo hướng không xác định, chỉ vì muốn đổi lại sự an lòng cho chính mình.

"Sư huynh, ngươi sống một đời này chẳng phải cũng vì muốn được vui sướng hay sao?" Bóng dáng của Hồ Vân chợt lóe lên ở trước mắt của Động Hư Tử.

Một thân áo bào xám, con ngươi giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi thứ, bộ dạng cố tình làm bậy, động tác phóng túng không bị trói buộc.

Cơ thể của Động Hư Tử hơi lung lay rồi ổn định lại thân người, hắn như là xuyên qua thời gian mà nhẹ giọng nỉ non với Hồ Vân: "Ngươi còn sống vốn cũng không phải là một chuyện thoải mái, cho dù đã đi đến cuối cùng và đạt tới tình trạng kia của ngươi, chẳng phải vẫn như cũ là sống không thoải mái hay sao?"

âu Dương ở bên cạnh tưởng Động Hư Tử đang nói với chính mình, nên hắn mới lên mặt mà mở miệng trả lời: "Không thoải mái thì đi chết, trước đi chết để cho ta không thoải mái, chết đến cuối cùng, cùng lắm thì ta tự giết chính ta!"

Nói đến cái chết, bây giờ âu Dương cũng không sợ, toàn bộ Cửu U đều đã bị mình làm thành một thành phố đang phát triển.

Dám làm cho mình không thoải mái?

Chờ các ngươi đều chết, lão tử để cho tất cả các ngươi đi đào quặng mỏ!

Lúc này, vẻ mặt bỉ ổi của âu Dương được biểu hiện ra vô cùng sống động.

âu Dương quay đầu lại và cẩn thận quan sát Động Hư Tử, trong lòng của hắn đang tính toán, sau khi lão tiểu tử này chết, đến cùng là cho đi đào quặng mỏ hay vẫn là nên đi chuyển gạch đây?

Cả người của Động Hư Tử đều có cảm giác không được tự nhiên khi bị ánh mắt soi mói của âu Dương nhìn vào như nhìn một con heo con.

Nên Động Hư Tử ho khan một tiếng và một lần nữa chuyển hướng đề tài rồi nói ra: "Trong khoảng thời gian ngươi hôn mê, mấy tên tiểu tử trên Tiểu Sơn phong đã làm ra động tĩnh không nhỏ. Bây giờ toàn bộ Thanh Vân tông có thể nói là tiếng oán than dậy đất đối với bọn họ, ngươi chẳng lẽ cứ thế mà trơ mắt nhìn hai người đó sẽ gây ra vô số thù hận ở Thanh Vân tông vào sau này hay sao?"

âu Dương tỏ ra ngạc nhiên mà nói: "Ngươi đừng giội nước bẩn lên Tiểu Sơn phong ta chứ, bọn chúng đều là những hài tử ngoan ngoãn, thật thà và an phận, làm sao lại gây ra vô số thù hận được?"

Động Hư Tử đành kể lại những chuyện mà Trần Trường Sinh và Lãnh Thanh Tùng đã làm trong khoảng thời gian mà âu Dương hôn mê.

âu Dương thì vỗ mạnh vào miệng và nói ra: "Bây giờ hai tên tiểu tử kia đều có bản lĩnh lớn như vậy sao?"

Mà Động Hư Tử thì điều chỉnh lại sắc mặt mà nghiêm túc nói ra:

"Lãnh Thanh Tùng dùng một kiếm chẻ núi và ra tay với đồng môn, dù chưa tạo thành thương vong, nhưng lại hủy đi sơn môn của Vấn Kiếm phong. Mà cách làm của Trần Trường Sinh lại càng để cho người ta giận sôi, hắn hạ chú pháp với tất cả mọi người trên dưới tông môn, hắn đáng chết! Hai chuyện này, Tiểu Sơn phong đều phải cho ta một cái công đạo!"

Nghe xong lời này của Động Hư Tử, âu Dương nhắm hai mắt lại rồi chìm vào suy nghĩ hồi lâu, hôm nay hắn tới Thanh Vân phong cũng là vì chùi đít cho hai tên nghịch tử không để cho mình bớt lo này.

Hôm qua khi ở trên Tiểu Sơn phong, âu Dương đã nhìn ra trên dưới Thanh Vân tông có thái độ thù địch hết sức mạnh mẽ với Trần Trường Sinh. Mặc dù Trường Sinh không nói, nhưng mình lại không ngốc.

Sau khi trong đầu loé lên vài ý tưởng, khóe miệng của âu Dương nhếch lên rồi trên mặt lộ ra nụ cười mà nói: "Chưởng giáo và các đồng môn đều đã hiểu lầm hai vị sư đệ của ta rồi! Hai vị sư đệ của ta nhọc lòng dốc hết tâm huyết vì mưu cầu lợi ích cho tông môn, vậy mà cuối cùng lại rơi vào kết cục bị tất cả mọi người hiểu lầm, đây đúng là án oan lớn nhất kể từ khi Thanh Vân tông lập tông đến nay! Xin chưởng giáo làm rõ!"

âu Dương càng nói càng kích động, hắn ngồi ở trên xe lăn khi thì tỏ ra lòng đầy căm phẫn, khi thì thở ngắn than dài, hắn cảm thấy tức giận vì sư đệ nhà mình gặp phải chuyện không công bằng!

Động Hư Tử trợn mắt há hốc mồm nhìn vào âu Dương ở trước mắt đang mở miệng nói bậy nói bạ. Hắn thật sự là không hiểu, làm sao tên tiểu tử này lại có thể mặt không đổi sắc mà nói ra lời không biết xấu hổ như vậy.

Ngày đó Trần Trường Sinh bày trận để tra hỏi Thanh Vân tông, cho nên tất cả các trưởng lão cung phụng gần như đều đã được huy động toàn bộ, cho dù bọn họ đều nhận lầm, chính mình cái gì mà chưa từng thấy qua chứ.

Vì pháp thuật người giấy mà Trần Trường Sinh sử dụng chính là một loại pháp thuật chuyên dùng để đè ép người khác!

Động Hư Tử nhìn thấy kỹ năng diễn xuất đang tăng lên thẳng tắp của đối phương, nên đã lộ ra biểu cảm và bộ dạng ta sẽ lẳng lặng mà nhìn, còn ngươi muốn làm sao diễn thì tùy.

âu Dương chắp hai tay với Động Hư Tử rồi nói ra: "Mời chưởng giáo gõ chuông triệu tập mọi người để trả lại sự trong sạch cho Tiểu Sơn phong ta!"

Động Hư Tử yên lặng xem hết màn biểu diễn của âu Dương rồi mới thản nhiên mà nói ra: "Ngươi cần phải suy nghĩ thật kỹ lại rồi mới nói, vì chỉ có một cơ hội duy nhất để giải thích chuyện này. Cho dù ngươi giải thích có tốt đi chăng nữa thì đám trưởng lão cung phụng kia đều không phải là kẻ dễ bị lừa dối đâu!"

âu Dương xòe hai ray ra rồi nhún vai và nói: "Chẳng qua là cho đám chó cỏ chưa từng thấy qua việc đời kia mở mang tầm mắt mà thôi, trong lòng ta có nắm chắc."

….

Chợt, tiếng chuông triệu tập bỗng vang lên ở phía trên Thanh Vân phong, sau đó tiếng chuông vang vọng khắp Thanh Vân tông. Nghe được tiếng chuông, tất cả các đệ tử nội môn đều nhao nhao gác lại công việc trong tay và lần lượt tiến về Thanh Vân phong.

Khi tất cả các đệ tử nội môn của Thanh Vân tông đã tập trung ở trước chủ điện của Thanh Vân phong dưới sự dẫn đầu của các trưởng lão nhà mình, trên khuôn mặt của tất cả mọi người đều lộ vẻ mờ mịt nhìn về phía chủ điện.

Cho dù là tất cả trưởng lão cung phụng của các đỉnh núi cũng đều lộ ra vẻ mặt mờ mịt, gần đây không có nghe nói Thanh Vân tông xảy ra chuyện lớn gì mà?

Nhưng cho dù có xảy ra chuyện lớn đi nữa, chưởng giáo sư huynh cũng sẽ thông báo trước cho bọn họ để đưa ra một cái điều lệ rồi mới triệu tập đệ tử trong tông môn tới.

Sao hôm nay chuông triệu tập lại gõ bất chợt như thế?

Khi tất cả mọi người đang nghi ngờ không hiểu, hai bóng người bỗng xuất hiện ở phía trên chủ điện.

Trên người Lãnh Thanh Tùng mặc một bộ y phục luyện công màu đen với khuôn mặt lạnh lùng, đang đứng khoanh tay.

Còn Trần Trường Sinh mặc đạo bào màu tím, đeo mặt nạ màu bạc và trên mặt không lộ ra biểu cảm gì.

Sự xuất hiện của cả hai người một lần nữa gây nên một hồi xôn xao.

Một tên là đại kiếm tu đã dùng một kiếm chẻ Vấn Kiếm phong thành hai nửa.

Tên còn lại là trận pháp sư, là người đã hạ đại chú với toàn bộ mọi người trong tông môn.

Chuyện mà hai người đã làm, đặt ở trên người của những người khác thì cho dù bị phế tu vi, rút ra thần hồn và đánh vào Thiên Sa cốc mấy trăm lần đều không đủ.

Nhưng chưởng giáo đã cưỡng ép bảo vệ hai người lại và đến tận hôm nay đều chưa có cho ra một cái công đạo nào.

Chẳng lẽ chưởng giáo muốn trực tiếp chính tay mình đâm chết hai tên ma đầu này ở trước mặt mọi người để tuân theo pháp quy của tông môn hay sao?

Trong ánh mắt đầy mong chờ và trông mong của mọi người, âu Dương ngồi trên xe lăn xuất hiện ở trước mặt của bọn họ.

Trên người của âu Dương mặc một bộ áo xanh và đang ngồi trên xe lăn, hắn lộ ra ý cười đầy mặt rồi vẫy tay với tất cả mọi người mà lớn tiếng nói: "Các vị, hôm nay ta cho mọi người xem một bảo bối tốt!"

âu Dương vừa dứt lời, Trần Trường Sinh đã vung tay lên, vô số người giấy bay ra từ trong tay áo của hắn, phía trên người giấy ẩn chứa trận pháp chú lực đầy tối nghĩa để cho trong lòng của tất cả mọi người ở đây đều run lên.

Bọn họ có thể cảm nhận được, trong vô số những người giấy kia thì có một người giấy sẽ thuộc về chính mình!

Chẳng lẽ hôm nay ba người này muốn tàn sát cả nhà Thanh Vân tông hay sao?

Chẳng lẽ chưởng giáo đã gặp phải bất trắc gì rồi?

Nghĩ tới đây, đám trưởng lão cung phụng ở trước chủ điện vừa định ra tay thì lại bị Động Hư Tử truyền âm ngăn lại!

Sau đó âu Dương tỏ ra rạng rỡ và nhiệt tình rồi nói:

"Đều thấy được rồi chứ? Đợi chút nữa, khi ta gọi tên của các ngươi, các ngươi nhớ đáp lại một tiếng đó!"

Bình Luận (0)
Comment