Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 307 - Chương 307: Người Giấy Thế Thân

Chương 307: Người giấy thế thân

âu Dương vừa mới nói xong, toàn bộ sân rộng chợt trở nên lặng ngắt như tờ và rơi vào yên tĩnh như chết.

Được Động Hư Tử truyền âm, trưởng lão cung phụng đang dẫn đầu cũng không có động tác gì, nhưng các đệ tử ở sau lưng lại lộ vẻ đau thương.

Ngươi gọi ta một tiếng, ta thật sự là không dám đáp lại.

Ai biết đáp một tiếng có thể trực tiếp chết ngay tại chỗ hay không?

Chẳng lẽ trong mắt của âu Dương sư huynh, hắn cảm thấy chính mình còn kém hai tên ác ma trên Tiểu Sơn phong kia sao?

Đối với sự tẻ ngắt chợt xuất hiện, âu Dương tỏ ra xấu hổ rồi ho khan một tiếng mà nói ra: "Sư đệ nhà ta đã hao phí vô số tâm huyết mới làm ra được những người giấy này. Mấy ngày trước đây các vị có thể đã từng gặp qua, nhưng cách sử dụng cụ thể lại chưa kịp nói cho mọi người, nên hôm nay ta đặc biệt tới đây là để giải thích rõ về nó!"

âu Dương nháy mắt với Trần Trường Sinh, Trần Trường Sinh ở bên cạnh không còn cách nào khác đành giơ tay lên rồi vung ống tay áo ra làm cho vô số người giấy bay về phía đám người đang đứng trên sân rộng.

Ở trước mặt của tất cả mọi người đều đứng thẳng một người giấy, không có một người nào bị bỏ sót.

Không chỉ riêng toàn bộ đệ tử nội môn của Thanh Vân tông mà ngay cả những trưởng lão cung phụng đều có một cái.

Ngồi ở trong sảnh lớn của chủ điện, da mặt của Động Hư Tử kéo ra rồi nhìn vào người giấy thuộc về mình ở trước mặt, tiểu tử kia vậy mà cũng làm một cái cho chính mình!

Nếu hắn không phải là đệ tử của Hồ Vân, chính mình phải tự tay chặt hắn!

Mà biểu cảm trên mặt của tất cả trưởng lão cung phụng đều trở nên đặc sắc, bọn họ tự gọi mình là đại tu sĩ, vậy mà dưới tình huống chính mình không hay không biết lại bị một tên tiểu bối đè ép một đầu!

Bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng được trận pháp tối nghĩa từ trên những người giấy kia, cùng lúc đó những người giấy ở trước mặt lại có mối liên hệ như có như không với nhau!

Không thể nghi ngờ, đây chính là vu thuật!

Biểu cảm trên khuôn mặt lạnh lùng của Lãnh Thanh Tùng khi đang đứng ôm kiếm càng thêm tái mét, bởi vì cũng có một người giấy đang đứng thẳng ở trước mặt của chính mình!

"Xem ra là có người hết sức không hài lòng với cái vị trí Nhị sư huynh này của chính mình ha? Sau khi trở về, chắc là phải hỏi thăm thật tốt Trần Trường Sinh có phải có ý kiến gì với vị sư huynh là mình đây hay không!" Lãnh Thanh Tùng vừa ôm kiếm vừa thầm nghĩ trong lòng.

âu Dương tỏ vẻ hài lòng khi nhìn thấy không có vật gì ở trước mặt, xem như tiểu tử Trường Sinh này còn có lương tâm, không có hạ chú cho mình!

Lập tức, âu Dương cười tủm tỉm rồi nói ra: "Đây chính là một bảo bối tốt, mỗi người một cái không cho phép muốn nhiều hơn!"

Con mẹ ai muốn có thêm loại vật này!

Tất cả mọi người căm tức mà nhìn vào Trần Trường Sinh ở phía trên chủ điện.

Về phần Trần Trường Sinh, hắn lại giống như không có phát hiện ra đang có vô số ánh mắt nhìn về phía chính mình.

Nếu như ánh mắt có thể giết người, chỉ sợ bây giờ Trần Trường Sinh sớm đã bị xẻo thịt không biết bao nhiêu lần rồi!

"Các ngươi có phải là cảm thấy sư đệ của ta có tâm tư với các vị đang có mặt ở đây hay không? Thật ra đây là ta để cho hắn làm như vậy!" Giọng nói của âu Dương bỗng vang lên.

Ánh mắt của Trần Trường Sinh hơi chớp động, hắn cũng không nghĩ tới, Đại sư huynh vậy mà lại gánh hết tất cả mọi chuyện ở trên người chính mình, hắn vừa định phản bác âu Dương.

Thì âu Dương hơi nghiêng đầu, chỉ vẻn vẹn nhìn thoáng qua Trần Trường Sinh là đã để cho vị trận pháp sư không hề có chút cố kỵ nào mà đại náo Thanh Vân tông vào mấy ngày trước đây phải câm như hến.

Nghe được lời này của âu Dương, ánh mắt của mọi người lập tức di dời từ trên người Trần Trường Sinh đến trên người của âu Dương.

Trên mặt của âu Dương nở ra nụ cười thản nhiên, âu Dương nhìn vào đám người ở ngoài sân với vẻ bình tĩnh và thong dong mà không có bất cứ né tránh nào.

Rốt cuộc, Hình phong nằm trong đám có địa vị cao quý đã nhịn không được mà mở miệng hỏi:

"Xin hỏi âu Dương sư huynh đây là có ý gì? Chẳng lẽ trong ngày thường, tình nghĩa sư huynh đệ của chúng ta đều là vui đùa lấy lệ thôi sao?"

Trên mỗi đỉnh núi đều có các sư huynh đệ mà âu Dương quen biết, trong ngày thường, âu Dương không phải tới đỉnh núi này đi dạo, chính là đến đỉnh núi kia ăn chực.

Tất cả mọi người đều không nghĩ tới, âu Dương vậy mà chính miệng thừa nhận chuyện này là tự mình làm!

âu Dương thì nhẹ gật đầu rồi một lần nữa nói với vẻ chắc chắn: "Đúng vậy, chính là do tại hạ!"

Khi tất cả các đệ tử nội môn đều lộ ra vẻ mặt thất vọng nhìn vào vị âu Dương sư huynh là người mà mình cho rằng đó là một tri kỷ này.

Thì âu Dương một lần nữa mở miệng và nhẹ giọng nói ra: "Nhưng đây không phải thứ gọi là chú pháp, vu thuật, hay để đè ép một đầu mà là người giấy thế thân!"

"Người giấy thế thân?"

Khi tất cả mọi người đang tỏ vẻ nghi ngờ không hiểu, âu Dương chợt giơ tay lên rồi thúc giục một luồng chân nguyên phát ra từ trong đan điền và biến thành một cơn mưa chân nguyên mà bao phủ toàn bộ sân rộng.

Phía trước của mỗi người giấy ở trước mặt tất cả mọi người đều có một giọt chân nguyên sắp chìm vào trong đó. Khi chân nguyên tiến vào bên trong người giấy thì người giấy cứ như sống lại và bay quay xung quanh người của bọn họ.

Cái người giấy để cho chính mình có loại ảo giác tim đập nhanh vừa rồi, sau khi thay đổi thì bây giờ nhìn lại chỉ còn là một loại an tâm.

Trên khuôn mặt của tất cả những trưởng lão cung phụng của các đỉnh núi đều tỏ ra ngạc nhiên nhìn vào người giấy đang nhảy múa ở trước mặt. Sức mạnh vu chú bên trên người giấy ở trước mặt của bọn họ, vậy mà trở nên tràn ngập sức sống dưới tác dụng của giọt chân nguyên kia!

Hơn nữa người giấy này có thể xem là một bản sao của chính bọn họ, thậm chí ngay cả trưởng lão cung phụng của các đỉnh núi vậy mà trong thời gian ngắn cũng không nhìn ra tác dụng kỳ diệu của nó!

Sau khi tất cả người giấy được bao phủ bởi chân nguyên, âu Dương mới thu tay lại rồi mở miệng ra cười và nói: "Đây cũng là mục đích cuối cùng nhất của người giấy này, người giấy thế thân. Nó sẽ ngăn lại một đòn tấn công có thể gây chết người cho các vị đồng môn, sư bá, sư thúc và các sư huynh sư đệ đang có mặt ở đây!"

Vừa dứt lời, âu Dương một lần nữa đã dẫn tới một hồi xôn xao. Khi bọn họ nhìn về phía người giấy ở trước mặt, ánh mắt lập tức trở nên nóng rực. Nếu thật sự đúng như lời mà âu Dương vừa nói, vậy người giấy ở trước mắt này đơn giản chính là một kiện pháp bảo cứu mạng rồi!

Ngay cả là đám trưởng lão cung phụng của tất cả các đỉnh núi đều chưa từng gặp qua loại pháp bảo đặc thù này!

Vẻ mặt của âu Dương lại tràn đầy tự tin mà mở miệng nói ra: "Các vị phải chăng không tin? Thanh Tùng lại đây!"

Lãnh Thanh Tùng đang ngạc nhiên nhìn người giấy ở trước mặt thì nghe được tiếng huynh trưởng gọi mình, nên hắn vội vàng đi đến trước mặt của âu Dương.

âu Dương đưa tay ra rồi nói: "Đưa thanh kiếm trong tay của ngươi cho ta!"

Kiếm của kiếm tu so với tính mạng của kiếm tu còn quan trọng hơn, làm sao có thể dễ dàng đưa cho người khác?

Nhưng nếu như đó là huynh trưởng mà nói…

Không chần chờ, Lãnh Thanh Tùng đưa thanh trường kiếm đang ôm trong ngực mà xưa nay không hề rời tay cho âu Dương.

âu Dương nhận lấy thanh kiếm rồi trực tiếp đưa tay rút kiếm ra và chém ngang eo của Lãnh Thanh Tùng.

Sắc mặt của Lãnh Thanh Tùng đều không hề thay đổi, hắn không động đậy tí nào mà trơ mắt nhìn huynh trưởng vung kiếm chém thẳng về phía chính mình.

Trong lòng của hắn rất rõ ràng, huynh trưởng sẽ không hại mình!

Thật vậy, âu Dương dùng kiếm chém thẳng tới Lãnh Thanh Tùng, dưới con mắt của bao người, thanh trường kiếm mà âu Dương đang cầm trong tay rõ ràng chém xuyên qua cơ thể của Lãnh Thanh Tùng.

Nhưng Lãnh Thanh Tùng đều không có chuyện gì, trong khi người giấy lơ lửng ở phía sau Lãnh Thanh Tùng bỗng bị cắt thành hai đoạn!

âu Dương cười tủm tỉm và thu lại thanh kiếm, sau đó trả nó cho Lãnh Thanh Tùng. Hắn vỗ vỗ lên bả vai của Lãnh Thanh Tùng rồi mới một lần nữa quay người mà nhìn về phía đám người và nói:

"Chư vị nếu như cảm thấy vẫn còn chưa tin thì có thể đi trở về và thử một lần, nhưng sau khi thử là sẽ không có nữa! Bảo bối này chỉ có một mà thôi!"

Nghe âu Dương nói xong, tất cả mọi người một lần nữa nhìn về phía người giấy ở trước mắt rồi lập tức cất kỹ nó như nhặt được bảo bối!

Ai có thể đảm bảo trên con đường tu tiên sẽ không gặp phải tai nạn gì ngoài ý muốn đâu?

Có cái bảo hiểm này, ít nhất chính mình có thể tránh được một lần chết, điều này thật sự là quá quan trọng!

Ngay cả tất cả những trưởng lão trên các đỉnh núi cũng không hề ngoại lệ mà cất kỹ người giấy thế thân thuộc về chính mình. Biểu cảm trên mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ hài lòng khi một lần nữa nhìn về phía Trần Trường Sinh.

Mà ánh mắt của đông đảo đệ tử nội môn lại tỏ ra nóng bỏng và áy náy nhìn vào Trần Trường Sinh.

Mình vậy mà hiểu lầm vị sư huynh đã ngậm đắng nuốt cay mà làm ra một pháp bảo cứu mạng chính mình này!

Mình thật là đáng chết!

âu Dương nhìn thấy thái độ của đám người Thanh Vân tông đảo ngược trong nháy mắt, chẳng qua là bỏ ra mấy ngàn giá trị chân nguyên là đã thu mua toàn bộ đám người trên dưới tông môn rồi.

chín thánh địa lớn?

Còn không phải là một đám nhà quê chưa từng thấy qua việc đời hay sao?

Bình Luận (0)
Comment