Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 384 - Chương 384: Hồ Đồ Đồ Và Cửu Vĩ Màu Trắng

Chương 384: Hồ Đồ Đồ và Cửu Vĩ màu trắng

"Ở đây là chỗ nào? Ở đây là chỗ nào? Đại sư huynh? Này! Có ai không?" Đồ Đồ hơi sợ hãi nhìn bốn phía đen nhánh, móng vuốt ôm chặt kèn của mình.

Nàng cũng không biết vì sao mình sẽ xuất hiện ở chỗ này, rõ ràng mình còn nằm trên đầu Đại sư huynh, tại sao chỉ trong chớp mắt đã tới chỗ tối đen như mực này?

Hồ Đồ Đồ cẩn thận từng bước chân, dưới chân truyền đến tiếng nước chảy theo bước chân mình, hồ ly con ôm kèn, nhìn bốn phía toàn màu đen khiến mình cảm thấy ám ảnh, sợ tới mức mắt ngấn nước.

"Này! Có ai không? Ta là Đồ Đồ! Đại sư huynh! Ngươi ở đâu vậy." Hồ Đồ Đồ càng sợ hãi, nhịn không được la lớn.

Tiếng kêu nức nở vang vọng trong bóng đêm nhưng không ai đáp lại.

"Có phải mọi người không cần ta nữa hay không? Đồ Đồ sẽ không lười biếng nữa! Ô ô ô..." Hồ ly ngồi trong nước, lỗ tai cụp xuống, khóc thảm thiết.

Không biết Đồ Đồ khóc bao lâu, nhưng nàng khóc đến mức không muốn khóc nữa thì mới lấy lại tinh thần, cẩn thận đi về phía trước.

Bởi vì nàng không nhìn thấy gì nên dùng hai chân cầm kèn rồi vung nó lung tung để kiểm tra xem có nguy hiểm nào phía trước không.

"Tới đây đi!" Đột nhiên từ xa truyền đến một giọng nữ lanh lảnh, giọng nói này khiến Đồ Đồ cảm thấy rất quen thuộc, nhưng không nghĩ ra mình đã nghe ở đâu.

"Mau tới đây! Ngươi mau tới đây!" Giọng nói càng ngày càng gấp gáp, hình như người kia rất sốt ruột.

"Là ai vậy?" Hồ Đồ Đồ lấy can đảm, nhìn về phía trước hét lớn.

"Là ta! Ta là ngươi! Ngươi là ta! Mau tới đây!" Giọng nữ dồn dập tiếp tục nói.

"Ngươi là ta? Ta là ngươi?" Hai câu này lập tức khiến cho Hồ Đồ đã không thông minh càng trở nên choáng váng hơn.

Nàng đang đứng ở đây, tại sao giọng nói bên trong lại nói nàng cũng là Đồ Đồ chứ?

Đồ Đồ thông minh lập tức hiểu đây là âm mưu, hồ ly dựng lỗ tai lên, ưỡn ngực kiêu ngạo nói: "Không, ngươi không phải ta, Đồ Đồ đang đứng ở đây! Ngươi không lừa được Đồ Đồ! Đại sư huynh nói, trên đời này chỉ có một Đồ Đồ duy nhất!"

Khi nhắc tới câu Đại sư huynh từng khen mình, hồ ly con chống nạnh, cái đuôi sau lưng dựng lên, rất mãn nguyện.

Giọng nói ở đối diện im lặng rất lâu, dường như bị câu nói của Hồ Đồ Đồ chặn họng.

Một lát sau, nàng mới mở mắt, tức giận nhìn Hồ Đồ Đồ trước mặt, quát: “Đồ Vân! Ngươi giả ngu làm gì? Mau thả ta ra!”

Đối phương hình như rất ghét kẻ ngu ngốc, cảm thấy người đối diện đang cố ý giả ngu để sỉ nhục mình, nàng cảm thấy mình cũng bị sỉ nhục vậy!

Đôi mắt lớn cùng tiếng la hét thảm thiết khiến hồ ly con giật mình, lồng ngực đang nhô lên đã nhanh chóng xẹp xuống, nàng không ngừng vung kèn, run rẩy muốn ngăn cản đối phương không được đi qua.

"Ngươi... Ngươi... tới đi! Ta... ta rất lợi hại!" Hồ ly con lắp bắp uy hiếp đối phương.

Đột nhiên có rất nhiều ngọn nến được thắp sáng, từ phía xa kéo dài tới gần hồ ly con. Một cống thoát nước sâu và âm u hiện ra trước mặt nó.

Ánh sáng đột nhiên xuất hiện dọa hồ ly con theo bản năng nhắm mắt lại, ôm chặt kèn của mình, co lại thành một khối, cái đuôi to dựng thẳng lên, rất giống một quả bóng bằng bông được dán thêm một cái đuôi to.

"Ngươi mở mắt ra! Tới đây mau!" Giọng nữ vang lên lần nữa.

Hồ Đồ Đồ cẩn thận mở mắt ra, nhìn về phía phát ra giọng nói, ở cuối đường cống có một hàng rào sắt to lớn, bên trong nhốt một con cáo trắng khổng lồ!

Con hồ ly trắng khổng lồ dựa sát hàng rào sắt nhìn chằm chằm vào nàng, đôi mắt đầy tơ máu mang theo thù hận nhìn nàng. Con hồ ly to như một ngọn núi, dù con hồ ly lớn nhất trong Thanh Khâu sơn đứng trước mặt con hồ ly này cũng giống như một ngọn cỏ nhỏ.

Hồ Đồ Đồ kinh ngạc nhìn con hồ ly trắng trước mắt, há to miệng nói: "Thật xinh đẹp!"

Bộ lông mềm mại tỏa sáng, tứ chi cân đối, sau lưng còn có mấy cái đuôi to đang lắc lư, con hồ ly trắng trước mắt đẹp đến mức không có từ nào có thể diễn tả được.

Nhưng sắc mặt hung dữ của nó đã phá vỡ sự xinh đẹp đó, con hồ ly này chính là Cửu Vĩ!

Khi con hồ ly trắng khổng lồ thấy Hồ Đồ Đồ nhìn mình, nó đã giận dữ hét với nàng: "Thả ta ra ngoài! Mau thả ta ra ngoài!"

Khi lần đầu tiên Cửu Vĩ trước mặt nhìn thấy Hồ Đồ Đồ, nó đã biết Hồ Đồ Đồ không phải Đồ Vân!

Mà là thần hồn Cửu Vĩ mới, khác nàng và Đồ Vân!

Thật sự là vận mệnh trêu chọc người khác!

Mình và Đồ Vân bị tiên nhân dùng thủ đoạn phân ra thành hai phần, nhưng cơ thể lại ra đời thần hồn thứ ba!

Nhưng thần hồn trước mặt còn rất nhỏ yếu, chỉ cần mình có thể thoát ra khỏi nơi đáng chết này thì mình sẽ chiếm được cơ thể này!

Chỉ cần mình có thể ra ngoài!

Cửu Vĩ màu trắng hung dữ nhìn chằm chằm Hồ Đồ Đồ trước mắt, tính kế để làm sao mới có thể lừa gạt đối phương. Nhưng không đợi Cửu Vĩ màu trắng nói chuyện, Hồ Đồ Đồ đã chạy tới, trực tiếp vượt qua hàng rào sắt nhào vào trên người nàng.

"Thật mềm! Thật trơn!" Hồ ly con ôm móng vuốt của Cửu Vĩ, nàng hài lòng vùi mình vào trong bộ lông của Cửu Vĩ, cảm nhận cảm giác thân thiết không thể diễn tả bằng lời, cảm giác thân thiết từ trong huyết mạch, giống như mẫu thân mình vậy.

"Ngươi là mẫu thân ta sao?" Hồ ly con rụt rè ngẩng đầu nhìn Cửu Vĩ màu trắng trước mắt, nàng hỏi.

Con hồ ly trắng nhìn hồ ly con đang rụt rè, nó ngơ ngác trông chốc lát, vốn muốn suy nghĩ nên làm thế nào để lừa hồ ly con trước mắt mở phong ấn ra, không ngờ đứa ngốc này tự chui đầu vô lưới!

Nó vui mừng, lập tức nói: "Là ta! Ta là mẫu thân ngươi! Ngươi nhanh chóng mở chiếc lồng ra cho mẫu thân!"

Vẻ mặt hung dữ lẫn vui mừng khiến gương mặt của nó trở nên kì lạ nhưng Hồ Đồ Đồ lại rất vui, cuối cùng mình cũng gặp mẫu thân!

Là mẫu thân! Mình cũng là đứa trẻ có mẫu thân!

Hồ ly con ngồi trên móng vuốt của hồ ly trắng, quơ chân, nói ríu rít không ngừng, vừa khóc vừa cười, cả gương mặt toàn nước mũi và nước mắt, cuối cùng nàng mê man nắm chặt lông của Cửu Vĩ, cười ngọt ngào ngủ thiếp đi.

Cửu Vĩ mờ mịt nhìn hồ ly con, mặc dù không biết vì sao thần hồn thứ ba lại nói nhiều với mình như vậy, nhưng nó có thể hiểu những năm qua, đứa nhỏ này cũng rất vất vả.

Mình là nỗi căm hận của Đồ Vân biến thành, là ngọn nguồn của mặt ác.

Nhưng khi gặp hồ ly con không đề phòng mình mà nói ríu rít không ngừng thì Cửu Vĩ cũng nghe rất nhiều.

Hồ ly con lại ngủ thiếp trên móng vuốt của mình! Chẳng lẽ nó không sợ mình sẽ giết nó sao?

Hồ ly trắng nâng móng vuốt khác lên, móng bén vươn ra ra khỏi đệm thịt, vung vẩy mấy lần nhưng vẫn không ra tay.

Cửu Vĩ gối đầu lên chân trước, khẽ quay đầu về phía hồ ly con, trong lòng hừ lạnh một tiếng.

"Dù ta do nỗi căm hận biến thành, nhưng vẫn khinh thường lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn để ra tay!"

Bình Luận (0)
Comment