Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 416 - Chương 416: Bạch Xà

Chương 416: Bạch Xà

Thường Hiểu Nguyệt nhìn Lễ Bộ thị lang tên Dương Đống ở trước mắt, trong cơ thể hắn có một tia chân khí, nhưng lại quá yếu ớt, có thể bỏ qua.

Mà đối mặt với sự soi mói của Thường Hiểu Nguyệt, thân là Lễ Bộ thị lang Dương Đống lại lộ vẻ bình thản ung dung, dường như trước mặt hắn chẳng qua chỉ là một vị cô nương tầm thường chứ không phải Bạch nương nương thần thông quảng đại được ca ngợi tại thị trấn nhỏ nơi biên giới.

“Ngươi không sợ ta?” Thường Hiểu Nguyệt nhìn tên phàm nhân trước mặt, hứng thú mở miệng nói.

“Người đọc sách không nói chuyện yêu ma quỷ quái, Bạch nương nương nói chung cũng chỉ là một vị tu sĩ có được bản lĩnh của tiên nhân thôi, cũng không tới mức đáng sợ!” Dương Đống cười nhạt một tiếng, đưa tay mời nàng.

Dương Đống bình tĩnh lại khiến Thường Hiểu Nguyệt trong lòng bất an, mà nỗi bất an này bắt nguồn từ sự bình tĩnh của người trước mặt.

Chỉ là một vị quan viên trong Hoàng thành lại có khí độ bậc này, Đại Chu này thật đúng là sâu không thể lường.

Dương Đống đi ở phía trước giới thiệu hoàng thành Đại Chu cho Thường Hiểu Nguyệt, Thường Hiểu Nguyệt theo ở phía sau câu lọt câu không.

Nghe hắn nói xong, Thường Hiểu Nguyệt càng cảm thấy hứng thú nhiều hơn với Dương Đống.

Nếu hắn chỉ đơn giản giới thiệu kinh đô với nàng thì không sao, nhưng vị đại nhân trước mặt lại thay đổi cách phòng thủ của tòa thành, dùng binh trong tầm tay, như thể trong kinh thành này không có chuyện gì mà hắn không biết!

“Ngươi hiểu rất rõ tòa thành này?” Thường Hiểu Nguyệt bất thình lình mở miệng hỏi.

Dương Đống ngữ khí dừng lại một chút, sau đó quay đầu cười nói: “Lòng trung thành với đấng quân vương, gốc là ở thần tử, hiển nhiên nên chu đáo mọi mặt!”

“Vậy vì sao ngoại trừ ngươi ta không hề thấy ai khác?” Thường Hiểu Nguyệt nhìn quảng trường trống trải, lạnh giọng hỏi.

“Bản lĩnh của người tu tiên gây ảnh hưởng quá lớn đến phàm nhân, vì vậy ta đã sắp xếp bọn họ tránh đi!” Dương Đống trấn định trả lời.

“Tại sao ngươi không tránh đi? Ngươi không phải là người bình thường sao?" Thường Hiểu Nguyệt nhìn Dương Đống trước mặt, đôi mắt giấu dưới mũ rộng vành tràn đầy nguy hiểm.

Mặc dù cảnh giới bị áp chế, nhưng Thường Hiểu Nguyệt thân là đại tu sĩ vẫn tạo ra một luồng uy áp vô hình, người tầm thường dưới uy áp bậc này thậm chí còn không nói được nên lời.

Giống như là thị uy, càng giống một cô gái nhỏ giương nanh múa vuốt uy hiếp.

Dương Đống nhịn không được cười lên, chợt duỗi hai tay ra cao giọng nói: “Người đọc sách, tự có chính khí, tà ma bất xâm, ta việc gì phải sợ?”

Giọng nói chắc nịch, hiên ngang lẫm liệt, tựa như cây Định Hải Thần Châm giữa sóng to mãnh liệt, không hề sợ sệt mà sừng sững trước mặt Thường Hiểu Nguyệt.

Thường Hiểu Nguyệt nhếch miệng thu hồi uy áp, tự thấy mình có vẻ hơi chua ngoa, chẳng hề sát phạt quyết đoán như phu quân nhỏ của nàng!

Dương Đống đưa Thường Hiểu Nguyệt đến trước đại điện, Dương Đống đứng ở ngoài cửa cao giọng nói: “Nay, Bạch nương nương phụng mệnh Đại Chu ta, đến đây nhậm chức Quốc sư Đại Chu!”

Một giọng nói bén nhọn vang lên: “Ban rượu!”

Cửa lớn đại điện hé mở, một tiểu thái giám mặc áo màu xanh da trời pha lẫn xanh lá cây run run rẩy rẩy bưng khay từ trong đại điện đi ra.

Phía trên khay là một bộ miện phục thêu bạch xà cùng một chén rượu vàng sóng sánh trong chiếc ly bằng vàng.

Tiểu thái giám có chút sợ hãi nhìn Thường Hiểu Nguyệt phía sau lưng Dương Đống, thân thể bỗng chốc run rẩy như cái sàng.

Dương Đống đưa tay nhận khay, không chút dấu vết liếc thoáng qua tiểu thái giám, sau đó đem khay bưng đến trước mặt Thường Hiểu Nguyệt nói: “Bạch nương nương có nguyện tiếp nhận phong hàm hay không?”

Thường Hiểu Nguyệt nhìn cái khay, nhíu mày nhếch miệng nói: “Ta không uống rượu!”

“Chẳng qua chỉ là nghi thức, rượu vua ban vẫn phải uống!” Dương Đống cười ha hả nói.

Thường Hiểu Nguyệt nhìn ánh mắt không cho phép cự tuyệt của Dương Đống, nàng bưng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, sau đó cầm lấy miện phục chế tác tinh mỹ kia khoác lên người.

“Giờ ngươi đã là Quốc sư Đại Chu, sống chết cùng đất nước, từ đây Bạch nương nương điện hạ đã là thần tử cùng triều với ta!” Dương Đống cười ha hả hai tay ôm quyền nói với Thường Hiểu Nguyệt.

Những lễ nghi phiền phức do phàm nhân thiết lập để bảo đảm quyền lực cho bọ họ lại khiến Thường Hiểu Nguyệt cảm thấy khó chịu bất thường, mà sau khi uống xong chén rượu kia, nàng càng cảm giác toàn thân bắt đầu khô nóng.

“Ta muốn một tiểu viện yên tĩnh để thanh tu, không có việc gì thì đừng tới tìm ta!” Thường Hiểu Nguyệt chịu đựng sự khô nóng kia, không nhịn được mở miệng nói.

Dương Đống nhẹ gật đầu, quay người hướng về đại điện nói: “Mong bệ hạ hạ chỉ!”

Đại điện trầm mặc một chút, sau đó giọng nói bén nhọn lại lần nữa vang lên: “Chuẩn!”

Thường Hiểu Nguyệt cảm giác trên người càng ngày càng nóng, đột nhiên phát giác dường như nàng đã trúng độc, khi nhìn về phía Dương Đống lần nữa, trên mặt Dương Đống lộ ra ý cười sâu xa.

“Trúng kế! Bọn phàm nhân này vốn dĩ không muốn để mình phù hộ cho bọn chúng!” Thường Hiểu Nguyệt kinh hãi, tay áo nàng hướng về phía Dương Đống lật một cái, Dương Đống bị chân nguyên đánh chết ngay tại chỗ.

Phía trên đồng tiền, Trần Trường Sinh đang cười nhìn âu Dương túm con chó chào hỏi đỉnh đầu của Triệu Tiền Tôn, bỗng hắn hơi sững sờ, lập tức lắc đầu,vị tẩu tử này thật đúng là ra tay tàn nhẫn!

Rầm rầm!

Vô số võ sĩ giáp đen xuất hiện xung quanh trên tường cung điện, cầm cung mạnh mẽ nhắm chuẩn Thường Hiểu Nguyệt.

Mà Thường Hiểu Nguyệt chỉ cảm thấy khô nóng khó chịu, nàng muốn bắt giặt trước tiên phải bắt vua, đột ngột xông vào bên trong đại điện, nhưng nàng chỉ nhìn thấy một tiểu thái giám đang mỉm cười nhìn nàng.

Tiểu thái giám tháo mũ xuống, bất ngờ lại chính là cậu bé được Lăng Phong cứu lúc trước, nhưng trên mặt thằng bé không có sự bối rối vừa rồi, ngược lại hơi châm chọc nhìn Thường Hiểu Nguyệt hỏi: “Xà yêu, còn không hiện nguyên hình sao?”

“Phù!”

Một màn sương độc từ trong miệng Thường Hiểu Nguyệt phun về phía cậu bé đó.

Những nơi sương độc lan đến đều như bị axit ăn mòn, nhao nhao sủi bọt.

Khi sương độc sắp ập đến trên người cậu bé, một ánh kiếm bỗng nhiên xẻ đôi màn sương độc, cậu bé cầm trong tay nhuyễn kiếm như điện quang hỏa thạch đâm về phía Thường Hiểu Nguyệt.

Nhuyễn kiếm nhanh như điện chớp, thủ pháp điêu luyện, từng nhát kiếm đều nhắm thẳng điểm chí mạng trên người Thường Hiểu nguyệt, tựa như một vị tiên thiên đại tông sư đã luyện kiếm mấy chục năm.

Cơ thể trúng độc, tu vi bị áp chế, lại đang đối đầu với một vị tiên thiên đại tông sư, nàng chỉ còn đủ sức mệt mỏi chống đỡ!

Thường Hiểu Nguyệt giận dữ, dù gì nàng cũng là đại yêu tu Hợp Thể cảnh, lại bị phàm nhân tính kế như thế!

Nhục nhã làm sao!

Huyết khí quanh thân tràn lên, yêu nguyên bị áp chế điên cuồng xoay chuyển, Thường Hiểu Nguyệt chẳng phải rồng, nhưng lại phát ra một tiếng gầm rú tựa như rồng.

Một con Bạch Xà dài trăm trượng phóng lên trời, cung điện trong nháy mắt bị áp đảo nghiền ép dưới thân thể cao lớn.

“Phóng!”

Vô số mũi tên hóa thành một đoàn mây đen bắn lên người Bạch Xà, nhưng rơi trên thân Bạch Xà lại chẳng gây ra đau đớn gì, chỉ như gãi ngứa mà thôi!

Bạch Xà to lớn dựng thẳng người, hai tròng mắt đỏ rực lạnh như băng, bản chất thú tính khi hóa thành chân thân của yêu tu cũng hoàn toàn bị kích phát!

Bây giờ Thường Hiểu Nguyệt chỉ muốn hủy đi mọi thứ trước mắt,dù nàng đi đến đâu cũng đều có người muốn giết chết nàng.

Vậy chi bằng giết chết tất cả mọi người!

Bạch Xà ngửa đầu bay thẳng lên trời, biến mất phía trên hoàng thành.

Vô số võ sĩ giáp đen ngửa mặt lên trời nhìn, bầu trời vốn trong xanh đã bắt đầu u ám.

Giữa những tầng mây, dường như có một con rồng đang bay lượn bên trong!

Thoáng như một vị thần!.

Bình Luận (0)
Comment