Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 447 - Chương 447: Triều Ca Thành

Chương 447: Triều Ca thành

âu Dương kiếm được rất nhiều tiền nên vừa cười ha ha đếm linh thạch, vừa dẫn Bạch Phi Vũ đã chết lặng đi vào thành.

"Không hổ là đoạn trích những câu nói của Kiếm tiên, không ngờ hôm nay kiếm tu đều ham học hỏi như vậy, sau này chắc chắn kiếm tu sẽ có tu sĩ mạnh." âu Dương đếm linh thạch, cảm thán nói.

Bạch Phi Vũ đứng sau lưng hắn trợn mắt, mệt mỏi nói: "Bây giờ kiếm tu đều là dạng trí thông minh này thì e rằng nên lo lắng cho tương lai về sau của mạch kiếm tu!"

Điêu Mao đã thu thỏ thành chim xanh cũng kêu hai tiếng, giống như tán thành ý kiến của Bạch Phi Vũ.

Đột nhiên, Bạch Phi Vũ nhướng mày, hỏi: "Đại sư huynh, ngươi lấy đoạn trích những câu nói của Kiếm tiên ở đâu vậy, ta nhớ trong bí cảnh tiên nhân, hình chiếu Lý Thái Bạch cũng đâu có nói mấy câu này?"

Hắn đang giữ nhật ký mà lúc trước Thái A cầm, trong đó cũng có mấy câu, nhưng lúc nãy, hắn thấy chồng sách của Đại sư huynh khá dày.

Tại sao Đại sư huynh lại biết rõ những lời nói ngu ngốc trong nhật kí của hắn?

âu Dương cười ngông cuồng, tiện tay ném một quyển «Đoạn trích những câu nói của Kiếm tiên» cho Bạch Phi Vũ.

Bạch Phi Vũ chụp được quyển sách kia, lật ra thấy tờ thứ nhất chính là câu nói khiến hắn xấu hổ đến mức co ngón chân.

Nhưng khi Bạch Phi Vũ lật đến trang thứ hai thì đen mặt. Ngoài tờ thứ nhất ghi lời những câu nói ngốc nghếch kia thì những trang còn lại đều là hình vẽ sắc tình.

Cả quyển sách là tập tranh dùng «Đoạn trích những câu nói của Kiếm tiên» để ngụy trang!

Hình vẽ sinh động như thật, cực kỳ sinh động, thậm chí để người thanh tâm quả dục như Bạch Phi Vũ đều cảm thấy khô nóng.

Có sao nói vậy, trong quyển sách tranh này miêu tả tình tiết, là đòn đánh tâm lí với những tu sĩ chưa trải việc đời.

Bạch Phi Vũ không cần suy nghĩ cũng biết do ai vẽ, xem là biết do Trần Trường Sinh vẽ.

"Thế giới này không ai có thể từ chối hình vẽ của Trường Sinh, thu của bọn hắn một viên linh thạch hạ phẩm thì đã lỗ to, ta dùng thứ này đổi một ngày tham quan bí bảo của Thanh Vân tông còn được!" âu Dương đau lòng nói.

Bạch Phi Vũ ném sách lại cho âu Dương, sắc mặt đỏ bừng nhìn âu Dương, hơi tức giận nói ra: "Đại sư huynh, ngươi ở chỗ của Kiếm tiên Lý Thái Bạch bán loại tranh khó coi này sao?"

Nhưng nghe âu Dương nhắc tới bí bảo Thanh Vân, Bạch Phi Vũ đen mặt, chẳng những hắn mất hết tu vi mà còn đánh mất Phong Thần bảo thư và Lượng Thiên xích mà chưởng giáo đưa cho.

âu Dương nhún vai không để ý, nói: "Vậy thì sao? Tranh mà Trần Trường Sinh vẽ là hàng cung không đủ cầu của chín thánh địa lớn, ngươi có tin nếu Lý Thái Bạch nhìn thấy thì sẽ hối hận bản thân ra đời không đúng thời đại không?"

"Đạo hữu dừng bước! Nếu không phải kiếm tu thì không được vào Triều Ca thành!" Hai tu sĩ ở cửa thành đột nhiên ngăn cản hai người âu Dương, dù vẫn kiêu ngạo nhưng giọng điệu khá lịch sự.

"Ta là kiếm tu mà!" âu Dương nhấc con chó đeo ở hông, mở miệng nói.

Hai kiếm tu kiêu ngạo nhìn thoáng qua bên hông âu Dương, rồi kinh ngạc, hơi hoảng sợ nhìn âu Dương: "Chẳng lẽ ngươi là chiến thần xách chó giết chóc khắp nơi trong bí cảnh tiên nhân năm đó sao?"

"... Đừng có nhắc tới cái biệt danh xấu hổ này nữa được không?" âu Dương mệt mỏi nhìn kiếm tu sợ hãi trước mặt, cũng không biết tên đen đủi nào đặt cho hắn cái biệt danh xấu như vậy!

Hai vị kiếm tu nghe âu Dương ngầm thừa nhận, bọn họ tôn kính nhìn âu Dương.

Đã sớm nghe nói trong bí cảnh tiên nhân có một vị kiếm tu cầm một con chó ung dung đi trong đám kiếm tu như vào chỗ không người, là người mạnh nhất.

Nghe đồn người này thường mặc một bộ áo xanh, bên hông cài một con chó màu nâu, tu vi giấu ở cảnh giới thấp, chuyện kiếm tu thích làm nhất là thích nhất giả heo ăn thịt hổ!

Nếu không có vị sát thần áo đen kia thì chỉ sợ vị kiếm tu áo xanh này là người cạnh tranh mạnh nhất trong bí cảnh tiên nhân.

Nghĩ tới đây, hai kiếm tu kiêu ngạo cũng cung kính hơn, khi thấy cường giả thì bọn họ sẽ không kiêu ngạo.

"Các hạ đến đây để rút kiếm của Lý Thái Bạch sao? Trở thành thành chủ của Triều Ca thành?" Một kiếm tu áo trắng tránh đường, tò mò hỏi âu Dương.

"Rút kiếm của Lý Thái Bạch? Bây giờ Thái A kiếm không phải đang ở trong ngực lão nhị nhà mình sao?" âu Dương nghe kiếm tu áo trắng hỏi thì hơi sững sờ, lập tức móc ra hai khối linh thạch cực phẩm nhét vào trong tay kiếm tu.

"Tiểu ca đoán không sai, nhưng ta xin tiểu ca nói kỹ hơn về kiếm của Lý Thái Bạch!" âu Dương thuần thục nhét linh thạch vào trong tay kiếm tu áo trắng, tò mò hỏi.

Linh thạch cực phẩm?

Chiến thần xách chó quả nhiên hào phóng!

Kiếm tu áo trắng hớn hở, ho khan một tiếng, thu linh thạch, cười to, nói: "Thật ra trong kiếm tu đã sớm có lời đồn nếu ngươi rút được kiếm của Lý Thái Bạch thì sẽ trở thành Thành chủ của Triều Ca thành!"

Kiếm của Lý Thái Bạch cắm tại một tảng đá lớn trong nhà cũ của ngài ấy.

Kiếm này là thanh kiếm trước khi Lý Thái Bạch thành tiên, chỉ có người thừa kế được Lý Thái Bạch thừa nhận mới có thể rút nó ra, trở thành Thành chủ của tòa thành dành cho kiếm tu!

âu Dương nghe kiếm tu áo trắng nói thì sửng sốt.

Trời ạ, kiếm trong đá?

Chẳng lẽ ta muốn trở thành vua của Vương quốc Anh?

Trong cái nhìn cung kính của hai vị kiếm tu áo trắng, âu Dương dẫn Bạch Phi Vũ vào thành.

Vừa vào thành thì đã nhìn thấy một màu trắng xóa, tất cả đều là kiếm tu giắt kiếm bên hông.

Không khí rộn ràng, người người nhốn nháo, ngẫu nhiên còn có một hai kiếm tu xông phá nóc phòng bay ra ngoài, sau lưng là mấy người hô to gọi nhỏ đuổi theo.

Càng khiến người ta kinh ngạc là trên mỗi cây trong thành đều có kiếm tu ngồi, đồng thời đều lớn tiếng đọc chậm những câu nói ngốc nghếch:

Nào là thiên hạ có ba trăm vạn kiếm tu, bọn họ gặp ta đều phải cúi đầu.

Nào là ta có một kiếm, có thể xẻ núi, có thể cắt nước, có thể hát nhảy…

...

Phong cách ngốc nghếch lưu hành trong thành, tất cả kiếm tu giống như đang tận lực bắt chước Lý Thái Bạch.

Mới vừa vào thành thì thấy ở giữa thành có một pho tượng lớn.

Nửa cái đầu tượng Lý Thái Bạch lộ ra, hắn khẽ ngẩng đầu, bộ dạng kiêu ngạo nhìn thiên hạ.

Mặc dù thời gian trôi qua vạn năm, thậm chí đi qua một thời đại, nhưng người đã từng chém tiên vẫn được mọi người khắc ghi.

Bạch Phi Vũ suy yếu sau lưng âu Dương nhìn khung cảnh trước mắt cũng cảm thấy xúc động.

Mọi người không quên kiếp trước của hắn, thậm chí họ còn khắc ghi công ơn của hắn. Đồng thời bây giờ đã trở thành tín ngưỡng của tất cả kiếm tu.

Bạch Phi Vũ đã lâu chưa cười nhưng bây giờ lại mỉm cười, hắn đã từng là kẻ thù của cả thiên hạ, làm những việc mà tất cả mọi người đều phản đối.

Đánh giá của người đời sau mới là khẳng định tốt nhất đối với hắn!

âu Dương híp mắt quan sát nửa cái đầu lộ ra của Lý Thái Bạch một hồi rồi nói:

"Tên phế vật nào điêu khắc vậy, sao lại điêu khắc bộ dạng Lý Thái Bạch trông giống như muốn ăn đòn vậy?"

Bình Luận (0)
Comment