Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 448 - Chương 448: Kiếm Tiên Chi Thành Theo Hướng Kinh Doanh

Chương 448: Kiếm tiên chi thành theo hướng kinh doanh

Kiếm tu ở thời đại bây giờ có bộ dạng như vậy thì Lý Thái Bạch cũng có trách nhiệm rất lớn!

âu Dương phàn nàn với Bạch Phi Vũ, Bạch Phi Vũ nhìn Hàm Vũ đang buồn ngủ trên vai mình, hắn chỉ cười không nói.

Không khí trong thành rất náo nhiệt, có rất nhiều kiếm tu vào thành, hình như bọn họ muốn chạy tới một chỗ nên rất gấp gáp, nhưng không có người nào ngự kiếm bay lên.

Trong thành không có văn bản quy định rõ ràng nhưng tất cả mọi người đều ăn ý tôn trọng Kiếm tiên.

Vì sự tôn trọng tự phát này nên âu Dương và Bạch Phi Vũ cũng tuân theo, đi theo đám người vào thành.

Càng đi vào trong thành thì mũi càng ngửi được mùi tùng nồng đậm.

Khi đi tới trước pho tượng của Lý Thái Bạch, nó cao mấy trăm thước, chiếm vị trí trung tâm trong thành.

Tượng điêu khắc một người mặc áo trắng tung bay, lưng đeo kiếm, có phong thái của Kiếm tiên mạnh nhất.

Vô số áo kiếm tu áo trắng ngồi trên mặt đất nhìn pho tượng to lớn này, giống như muốn tìm hiểu điều gì đó từ trên tượng Kiếm tiên.

Nghe nói đã từng có người tìm hiểu được một tia chân ý của Kiếm tiên, từ đó thành tu sĩ mạnh!

Càng nghe nói đã từng có người ở chỗ này yên tĩnh tu hành rồi được Kiếm tiên truyền mộng!

Càng nghe nói, đã từng có nữ tu sĩ ở chỗ này yên tĩnh tu hành, sau đó mang thai, tìm không thấy ngọn nguồn của cái thai nên khẳng định là nhi tử của Kiếm tiên!

Càng nói càng quá đáng, nhưng càng không hợp lẽ thường thì càng có nhiều người tin tưởng. Càng tin tưởng thì càng kì lạ hơn.

"Kiếm tiên đại nhân đã tu luyện thành tiên, khiến người ta vô cớ mang thai chắc chắn không phải việc khó gì!"

Tất cả những chuyện không hợp lẽ thường đều lấy lí do Lý Thái Bạch thành tiên để giải thích lại thành chuyện hợp lí.

Bây giờ dưới pho tượng còn bày bàn thờ và đồ cúng, hương khói bay quanh quẩn, có rất nhiều tu sĩ cầu phúc, cầu nguyện.

Phàm nhân lập miếu tu sĩ cầu nguyện, tu sĩ lại đắp tượng tiên nhân để cầu phúc.

Bản chất của con người giống nhau nên luôn lặp lại những việc tương tự.

"Lý Thái Bạch lợi hại như vậy, vì sao không giúp nam mang thai?" âu Dương gặm quả táo, vừa nhìn các tu sĩ duy trì trật tự phát tờ rơi, vừa nói huyên thuyên không dứt.

Bạch Phi Vũ đen mặt, nói: "Phần lớn là người khác nghe nhầm đồn bậy, không thể tin, đúng chứ? Đại sư huynh, ngươi lấy táo ở đâu vậy?"

"A, cái này sao, lấy trên bàn thờ bên bên cạnh kìa!" âu Dương không hề lo lắng vừa gặm quả táo, vừa đáp.

Bạch Phi Vũ trợn trắng mắt, Đại sư huynh không những không tôn trọng Kiếm tiên, thậm chí còn ăn vụng cống phẩm trên bàn thờ của người ta.

âu Dương ôm cổ Bạch Phi Vũ, miệng phun hạt táo, vui vẻ giống như phát hiện đại lục mới, chỉ vào chữ trên tờ tuyên truyền, nói: "Ha ha, Tiểu Bạch, thật sự có, người rút được kiếm của Lý Thái Bạch ra, thì sẽ làm thành chủ của Triều Ca thành!"

Bạch Phi Vũ nhíu mày, nhận tờ tuyên truyền trong tay âu Dương, trên đó quả nhiên có viết: "Người rút được kiếm sẽ là Thành chủ của Triều Ca thành! (Một lần rút nộp mười viên linh thạch thượng phẩm.)"

"Đây là ý gì?" Bạch Phi Vũ tái mặt, chỉ vào chữ trong dấu ngoặc, ngơ ngác hỏi âu Dương.

Kiếp trước hắn làm Kiếm tiên nhưng bây giờ chỉ cần mười viên linh thạch thượng phẩm là có thể rút kiếm một lần.

âu Dương không thèm để ý, quơ tay áo nói: "Là việc làm ăn mà, không cần ngạc nhiên, một lần tốn mười viên linh thạch thượng phẩm, nếu là ta thì ta cũng làm việc kinh doanh lời to này!"

Không phải, đây là việc kinh doanh? Ai làm?

Trong nháy mắt, Bạch Phi Vũ giận dữ, hắn chém tiên giúp tất cả sinh linh nhưng bây giờ lại bị người lấy ra để kinh doanh, có còn đạo lí hay không?

Tu sĩ quản lý đi ngang qua, nhìn thoáng qua Bạch Phi Vũ, có chút khinh thường, nói: "Đương nhiên là Kiếm tiên đại nhân lập ra quy củ! Nếu không ngươi cho rằng tòa bí cảnh tiên nhân mấy năm trước tới từ đâu?"

âu Dương hiếu kì giữ chặt đối phương hỏi: "Lão ca, ý của ngươi là nói, phí xây dựng toà bí cảnh tiên nhân kia lấy từ việc này sao?"

Vị tu sĩ kia phất ống tay áo, đáp: "Thời Thượng Cổ, Kiếm tiên đại nhân dặn tộc ta xây một ngôi mộ tiên, tốn hết vô số tài nguyên trong tộc, Kiếm tiên đại nhân có thấy tộc ta thành kính nên cho tộc ta phần thu nhập ít ỏi này!"

"Mẹ nó chứ làm gì có chuyện lão tử bảo các ngươi xây mộ tiên! Lão tử chết vạn năm, còn muốn dùng lão tử để kiếm tiền?"

Bạch Phi Vũ luôn là người nhẹ nhàng, lịch sự cũng nhịn không được chửi bậy trong lòng, run tay cầm tờ tuyên truyền, hắn muốn mắng người nhưng không biết nên mắng ai.

Hắn đã tìm được lí do tại sao ngôi mộ của hắn xuất hiện? Hóa ra là tộc Dã Kiếm của âu Dã Tử tự ý xây cho hắn.

Đầu tiên là khiến hắn mất mặt, bây giờ còn lấy tên tuổi của hắn để kiếm tiền, thật sự rất tốt!

Bạch Phi Vũ nhìn pho tượng to lớn trước mắt, tức giận đến phát run, nếu như không phải bởi vì hắn đã mất hết tu vi thì nhất định sẽ dạy dỗ đám con cháu bất hiếu này!

âu Dương thấy Bạch Phi Vũ sắp phát điên, vội vàng cười với đối phương rồi nhanh chóng lôi kéo Bạch Phi Vũ đi tới chỗ ở cũ của Lý Thái Bạch.

"Ta nói, Tiểu Bạch, ngươi xem Lý Thái Bạch hào phóng thế nào, lúc sống không làm gì cho con cháu nhưng khi chết thì bị con cháu lợi dụng để làm ầm ĩ, mưu cầu lợi ích, để cho các thế hệ tương lai ghi nhớ lòng tốt của hắn, hắn thật thông minh!"

"Thông cái con khỉ!" Bạch Phi Vũ ngơ ngác nhìn âu Dương, nhưng trong lòng thì gào thét.

Khi Bạch Phi Vũ đang gào thét, đột nhiên cảm thấy chóp mũi mát lạnh, ngẩng đầu nhìn, không biết trời mưa từ lúc nào.

Thời điểm cuối xuân đầu hạ, mưa tới rất nhanh. Đầu tiên là vài hạt mưa, trong nháy mắt đã biến thành mưa nhỏ róc rách.

Xoạt, một chiếc ô giấy dầu màu vàng mở ra, âu Dương che đầu rồi ném cho Bạch Phi Vũ một cái, cười nhìn hắn đang ngơ ngác.

Bạch Phi Vũ cũng mở ô, từ dưới ô nhìn ra thấy pho tượng to lớn đã mờ mịt trong làn mưa bụi.

Triều Ca ở Giang Nam, Giang Nam nhiều mưa, tự nhiên cũng nhiều tình cảm.

Cảm xúc bực bội phẫn nộ bị nước mưa mát lạnh cuốn đi, Bạch Phi Vũ bật cười lắc đầu, sau khi mình chuyển thế thì hơi trẻ con.

Giống như Đại sư huynh nói, kiếp trước hắn đã chết không biết bao nhiêu năm, bọn hậu bối lợi dụng hắn thì có sao đâu?

Mưu cầu lợi ích cũng là chuyện tốt.

Hai người cầm ô giấy, sóng vai đi trên đường phố lót bằng đá xanh, dọc theo con đường bị mưa làm ướt đi tới chỗ ở cũ của Lý Thái Bạch. Cho đến khi mái ngói cong màu xanh, tường cao, cửa son quen thuộc xuất hiện trước mặt Bạch Phi Vũ.

Kí ức khi còn bé ở kiếp trước xuất hiện trước mặt Bạch Phi Vũ, ở sau cửa son, mỗi ngày, hắn liên tục luyện kiếm, đến khi thành kiếm tu mạnh nhất trong Triều Ca thành thì nó cũng là cái lồng giam hắn vài chục năm.

Khi trở về, hắn lấy thân phận người xa lạ, hắn nhìn hai kiếm tu áo trắng lạ lẫm đang kiêu ngạo đứng trước cửa son. Thứ càng khiến hắn cảm thấy xa lạ là tấm bảng hiệu trên cổng: "Chỗ ở cũ của Kiếm tiên, tham quan một khắc giá một khối linh thạch thượng phẩm! Xin đừng trả giá!"

Bình Luận (0)
Comment