Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 467 - Chương 467: Xông Vào Phật Môn Phương Tây

Chương 467: Xông vào Phật môn phương Tây

Vừa tiến vào ranh giới Tây Phương, Trần Trường Sinh liền cảm thấy bước nhảy không gian hình như đã bị cấm.

Có tiếng Phạn văng vẳng bên tai, tiếng tụng kinh vang khắp bốn phía.

Giữa mũi tùng hương lượn lờ, cả thiên địa đều tràn ngập mùi hương khói nồng nặc.

Ngước nhìn lên thì có vô số thành trì được chạm khắc trên đại địa giống như những chiếc đinh.

Mà ở trong thành, bất luận là người hay là yêu thì đều một lòng lễ Phật, không màng thế sự.

Ngay cả thời gian ăn cũng phải tận lực nắm lấy, thời gian ngủ cũng phải tận lực rút ngắn để có thể niệm kinh Phật nhiều lần hơn.

Sau những hành động như vậy, sinh linh trong mỗi thành đều trở nên xanh xao vàng vọt, gầy trơ xương giống như một cơn gió có thể thổi bay đi.

Sự giam cầm xung quanh ngày càng nặng nề, giống như các tu sĩ không được phép phi hành ở vùng đất Phật môn này, cho dù hắn đã trở thành một đại tu sĩ thì ngự không phi hành cũng cảm thấy hơi khó khăn.

Ánh mắt rơi xuống thành, Trần Trường Sinh liền bay xuống thành. Nheo mắt nhìn tấm biển phía trên cổng thành:

“Bạch Tượng thành?”

Thành này là thành trì đầu tiên thuộc quyền của Đại Lôi âm tự nơi Phật môn và phương tây gặp nhau sao?

Kiếp sau thì thành trì này thế nhưng được gọi là hung thành đầu tiên!

Bên ngoài thành trăm dặm đều có xương cốt, tường thành đều là do hài cốt xây thành!

Chỉ liếc nhìn thôi cũng đủ khiến người khác sợ vỡ mật!

Nhưng bây giờ Bạch Tượng thành vẫn là một thành trì bình thường, điều duy nhất không bình thường là Phật quang cường thịnh trong thành phố này.

Giống như có chân Phật thực sự đang trấn giữ trong thành trì!

Khuôn mặt của những người dân đi qua đi lại cũng tràn đầy từ bi cúi đầu tụng kinh, bất kể là nam nữ già trẻ thì khuôn mặt gần như giống nhau!

“Tà Phật chi Thành của sau này sao?” Trần Trường Sinh ở trong lòng khẽ cảm thán, vừa muốn bước vào thành nhìn đệ nhất Tà Phật, hung thành của sau này.

Nhưng bước chân vừa di chuyển thì có tiếng Phật vang lên trong thành và tiếng voi gào lớn vang vọng khắp thiên địa.

Hai đội danh dự mặc tăng y dẫn đầu đi ra khỏi cổng thành, người đi đường qua lại liền dần dần quỳ rạp xuống ven đường, khuôn mặt say mê nhìn đội danh dự.

Mà phía sau đội danh dự là một con voi trắng khổng lồ đi theo và phía trên lưng con voi trắng đặt một cái lều vải lộng lẫy.

Từ trong lều vải truyền ra âm thanh Phật Pháp vô cùng vi diệu.

Những nơi voi trắng đi qua, hoa cỏ điên cuồng lớn lên.

Khi tiếng Phạn rơi xuống đất liền nở ra hoa sen vô cùng yêu diễm.

Trần Trường Sinh đứng với thanh kiếm sau lưng khinh thường nhìn đội danh dự trước mặt giả thần giả quỷ.

Chẳng qua là một số mộc hệ thuật pháp bình thường dùng để đánh lừa người phàm thì còn tạm được.

Ngay cả một tu sĩ Luyện Khí nhìn thoáng qua cũng có thể biết được thật hay giả!

Đội danh dự dừng lại trước mặt Trần Trường Sinh, tiếng Phạn trong lều trên lưng voi trắng đột ngột dừng lại, hai thị nữ xinh đẹp hai bên liền kéo rèm của lều vải ra.

Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cái đầu đầy những cục u màu đen.

Chỉ nhìn thấy người này toàn thân màu vàng, hai mắt đầy từ bi, tay bấm Pháp ấn, một tư thế Phổ Hiền cứu khổ cứu nạn!

“Tại sao ngươi nhìn thấy Phật lại không quỳ xuống?” Người đến đứng trên cao nhìn xuống Trần Trường Sinh khẽ quát.

Trần Trường Sinh cười lạnh một tiếng, cầm lấy chuôi đao nhìn về phía người đến nói: “Trong lòng ta không có phật, đương nhiên không quỳ!”

“Đạo hữu từ đâu đến? Hôm nay thế nhưng đến quy y ngã Phật?” Người đến tiếp tục hỏi.

“Ta đến gặp Tuệ Trí, ngươi đi gọi Tuệ Trí ra đây!” Trần Trường Sinh không chút khách khí đáp.

“Ngông cuồng! Đại Minh vương Phật môn ta chỉ cần ngươi nói là có thể gặp được sao! Đạo hữu không được nói những lời ngông cuồng như vậy! Tại hạ là Phật chủ Phổ Thông của Bạch Tượng thành, xin hỏi tục danh đạo hữu là gì?” Khuôn mặt từ bi của đối phương biến mất, chán ghét nhìn Trần Trường Sinh trước mặt nói.

Người trước mặt hắn là Phổ Thông được âu Dương ngồi trên xe lăn vỗ tay tán thưởng lúc đó.

Nếu không phải không nhìn thấu thực lực của Trần Trường Sinh thì Phổ Thông sẽ không có nói nhiều lời vô ích như vậy, sẽ lập tức ra tay đánh chết người vô tri ngông cuồng trước mặt này!

Phổ Thông lần trước bị một già một trẻ làm cho bóng ma tâm lý liền kiềm chế cơn giận, nhưng giọng điệu vẫn lịch sự cảnh cáo.

“Phổ Thông? Bạch Tượng Phật Tổ là một trong mười đại Phật tôn dưới trướng của Ma hoàng Tuệ Trí kiếp sau sao?” Trong lòng Trần Trường Sinh ngạc nhiên, nhưng ngay lập tức liền bình tĩnh lại.

Cho dù kiếp sau là Phật Tổ, nhưng bây giờ chỉ là một tiểu nhân vật Phân Thần, cũng không cách nào khiến hắn xem trọng hơn!

Tay của Trần Trường từ trên chuôi dao bỏ xuống liền vỗ tay, một đại trận màu vàng khổng lồ đột nhiên xuất hiện phía trên Bạch Tượng thành.

Khuôn mặt Phổ Thông cứng lại, lập tức thay thế bằng sự hoảng sợ.

“Ta nghe nói trong Phật môn có một bí pháp gọi là Chưởng Trung Phật quốc, Phật Quốc Bất Diệt, Chân Phật Bất Tử?” Trần Trường Sinh tiến lên một bước, khuôn mặt nở nụ cười xấu xa hỏi Phổ Thông trước mặt.

“Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi muốn làm gì?” Trong lòng Phổ Thông hoảng hốt lo sợ, toàn bộ Bạch Tượng thành đều bị đại trận huyền ảo trên bầu trời bao phủ.

Hắn là một cường giả Phân Thần nên đương nhiên có thể cảm nhận được sát khí vô tận từ bên trong đại trận đó.

Nếu như đại trận đó rơi xuống, e rằng toàn bộ Bạch Tượng thành đều sẽ tan thành mây khói!

Phổ Thông nuốt nước miếng, đối mặt với Trần Trường Sinh liền lạnh lùng nói: “Đây là trong phạm vi Đại Lôi âm tự ta, chẳng lẽ ngươi muốn làm trái với thề ước của Đạo Phật sao?”

“Thề ước của Đạo Phật?” Trần Trường Sinh ngạc nhiên nhìn Phổ Thông trước mặt, nhưng trong nháy mắt hắn vẫn lao đến trước mặt Phổ Thông với một trường đao đè trên cổ của Phổ Thông.

“Thề ước Đạo Phật chết tiệt đó có liên quan gì đến ta chứ?” Trần Trường Sinh tà khí nghiêm túc nhìn Phổ Thông trước mặt, hứng thú nói.

Phổ Thông cảm nhận được sự lạnh lẽo trên trường đao, liền vội vàng nói: “Lời thề ước này là do chưởng giáo Động Hư Tử của Thanh Vân tông và Đại Minh vương của Phật môn ta cùng thiết lập! Đạo hữu cũng không muốn từ đây giữa thiên địa này đạo hữu sẽ không có đất dung thân chứ?”

“Chưởng giáo?” Trong lòng Trần Trường Sinh liền căng thẳng, sau đó ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Tà Phật Tổ xem mạng người như có rác của kiếp sau này.

Đại sư huynh và chưởng giáo đến phương tây này, xem ra đã làm được rất nhiều chuyện nha!

Trần Trường Sinh suy nghĩ một lúc liền đá vào đầu gối của Phổ Thông, Phổ Thông đau đớn quỳ trên lưng con voi trắng. Trần Trường Sinh một tay cầm đao, tay kia liền vung ra một người giấy.

Người giấy lơ lửng trước mặt Trần Trường Sinh giống như dáng vẻ của một đại hòa thượng, người giấy này chính là làm cho Tuệ Trí khi hắn đến Thanh Vân tông!

Trần Trường Sinh nhìn người giấy trước mặt khẽ quát: “Trong ba giây nếu như người còn không xuất hiện thì ta sẽ khiến thần hồn của ngươi bị tổn thương!”

“Ba, hai...”

Khi Trần Trường Sinh đếm ngược đến hai, Phật quang rộng lớn đột nhiên sáng lên ở phía tây, chân thân kim Phật khổng lồ chậm rãi đứng dậy, dáng vẻ Chân Phật đó giống như là Tuệ Trí!

Thân thể khổng lồ màu vàng đang ngồi trên mặt đất trong nháy mắt thu nhỏ lại, hoá thành một đại hòa thượng có khuôn mặt thanh tú sáng sủa đáp xuống trước mặt Trần Trường Sinh.

Tuệ Trí chắp tay trước ngực với vẻ mặt trách trời thương dân nhìn Trần Trường Sinh trước mặt, ánh mắt vô cùng phức tạp hơi khom người với Trần Trường Sinh rồi nói: “Đạo hữu đã ngộ đại đạo, xin chúc mừng!”

Trần Trường Sinh nghe thấy Tuệ Trí nói như vậy, liền biết dưới tác dụng của hạt sen thì thân phận của hắn đã bị Tuệ Trí đoán ra.

Thế nên hắn liền không chút khách khí nói: “Ta đến đây để lấy đồ của mình, ngươi nhặt được có phải hay không cũng nên trả lại cho ta chứ?”

Tuệ Trí nghe thấy Trần Trường Sinh nói như vậy, vẻ mặt trách trời thương dân của hắn càng thêm thống khổ: “A di đà phật, vạn vật đều có linh tính, vật cùng Phật ta có duyên thì đều là vật của Phật môn ta!”

Xoẹt!

Thanh trường đao di chuyển xuống, đầu Phổ Thông liền rơi xuống đất.

Ánh mắt của Trần Trường Sinh tràn đầy sát ý nhìn Tuệ Trí, thản nhiên hỏi:

“Ý của ngươi là không muốn trả lại sao?"

Bình Luận (0)
Comment