Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 468 - Chương 468: Trần Trường Sinh Và Tuệ Trí

Chương 468: Trần Trường Sinh và Tuệ Trí

Trong thành Bạch Tượng, một bà lão có khuôn mặt tiều tuỵ như tấm gỗ mục, đột nhiên bà như được hồi quang phản chiếu, từ trên giường đứng dậy, cả người cũng đột nhiên nổ tung.

Nhóm cháu chắt hiếu thảo đứng bốn phía đang chờ bà lão tắc thở bị doạ sợ đứng sững người.

Phổ Thông đi ra từ trong căn phòng đầy máu tanh, trong lòng vẫn còn sợ hãi nhìn về phía ngoài thành.

Những ngày qua gần như không yên ổn, đầu tiên là hai tu sĩ một lớn một nhỏ ở Thanh Vân tông tự biến mình thành quả bóng đá, hôm nay lại có một người đến đòi nợ Đại Minh vương.

Đại Minh vương không trả ngươi, ngươi chặt đầu của ta làm gì?

Nhớ tới vừa rồi tên tu sĩ áo tím kia giơ tay chém xuống, khi đầu của cả nhà đó rơi xuống, Phổ Thông cảm thấy cổ mình hơi cứng lại.

Tuy nhiên, cũng may mắn là sự tồn tại của hắn ở trong Phật quốc này là không thể chết cũng không thể bị tiêu diệt.

Phổ Thông nghĩ tới đây, cả người không khỏi cứng đờ, hắn nhìn về phía đại trận màu vàng óng ngoài cửa sổ gần như bao vây toàn bộ Bạch Tượng thành bên trong, lập tức cảm thấy khóc không ra nước mắt.

Đại Minh vương điện hạ tuyệt đối đừng đánh nhau với tu sĩ kia, nếu không ngài sẽ từ bên trên bầu trời rơi xuống toà đại trận màu vàng óng này mất.

Toàn bộ Bạch Tượng thành chỉ sợ cũng sẽ bị diệt vong!

Khi đó ngay kể cả hắn, vốn không thể chết cũng không thể bị tiêu diệt cũng coi như không cứu nổi!

Chờ sau khi chuyện này kết thúc, hắn sẽ đi cầu xin Đại Minh vương điện hạ, để ngài ban cho mình Phật quốc.

Nếu không mỗi lần mà người Phương Đông đến, người đầu tiên chịu đòn sẽ chính là hắn!

Trong lòng Phổ Thông đang suy nghĩ vậy bên tai lại truyền đến một tiếng hỏi thăm đầy e sợ: "Mẹ, người thành Phật rồi sao?"

Một ông lão run rẩy ôm lấy thân mình, nhìn Phổ Thông đứng trước mắt, hơi không xác định mở miệng hỏi.

Vừa rồi mẹ hắn ta tận mắt nhìn thấy, thân thể của mẹ hắn ta nổ tung ngay trước mặt hắn ta.

Sống hơn sáu mươi năm, lần đầu Lâm lão chứng kiến mẹ ruột của mình bị nổ, đây là một việc vô cùng kì quái!

Nhưng từ trên thân thể máu me bê bết của mẹ ruột hắn lại mọc ra Phật Đà, đây không phải chứng minh là mẹ hắn đã thành Phật rồi sao?

Không uổng công một nhà hắn ăn chay niệm Phật, một lòng hướng phật, thế mà mẹ già nhà hắn thật sự biến thành phật!

Nghĩ tới đây, nước mắt của ông lão rơi đầy mặt, phảng phất như tín ngưỡng nhiều năm của hắn ta rốt cục cũng được đáp lại.

Hắn duỗi đôi tay tiền tụy ra, bắt lấy một góc áo cà sa của Phổ Thông, ánh mắt đục ngầu lại lần nữa lóe ra ánh sáng hi vọng.

Mẹ của hắn đã thành Phật, tất nhiên sẽ phù hộ và kéo dài phúc thọ cho nhà hắn!

Phổ Thông bị lão giả giữ chặt góc áo và đánh gãy suy nghĩ của hắn thì hắn hơi bất mãn nhìn về phía lão giả, vẻn vẹn chỉ một ánh mắt mà trong nháy mắt đã biến lão giả thành tro bụi.

Chết lặng không một tiếng động, thậm chí ngay cả nụ cười mới vừa hiện ra trên mặt cũng trực tiếp bị một ánh mắt của Tuệ Trí trừng thành tro bụi.

Vốn bởi vì lời nói của lão giả mà biến một phòng người đang kích động trong nháy mắt bị dọa sợ đứng sững tại chỗ.

Phổ Thông quét mắt nhìn về đám người phàm trong phòng, hừ lạnh một tiếng, đám con cháu hiếu thảo hiền hậu trong phòng trực tiếp hóa thành một vệt sáng vàng, bay vào trong miệng và mũi của Phổ Thông!

Phổ Thông thở dài nhẹ nhõm, cảm giác bất lực vừa sinh ra cũng thoáng rút đi, sau đó hắn hơi khinh thường nhìn bốn phía xung quanh.

Ta đánh không lại đám người biến thái bên ngoài thì cũng không tới phiên đám người thường các ngươi đụng vào thân thể chân phật của ta!

Ở trong mắt Phổ Thông, những bách tính ở bên trong Phật quốc so với hắn khác nhau một trời một vực, thậm chí còn hơi dơ bẩn.

Hắn ở trong thành, mỗi ngày phát cho đám người phàm tục chút ít đồ vật mà hắn không dùng tới để cho bọn họ sống sót đã là vô cùng từ bi rồi!

Có thể vì hắn mà chết, đó là vinh hạnh của bọn họ!

Phổ Thông hừ lạnh một tiếng, trực tiếp biến mất tại nguyên chỗ, lách mình đến cổng thành, lẳng lặng nhìn Đại Minh vương điện hạ và Trần Trường Sinh ở ngoài cổng thành.

Coi như là Tuệ Trí muốn từ chối Trần Trường Sinh, trong lòng hừ lạnh, thanh đao dài trong tay nổi lên đầy sát ý, nếu trong miệng Tuệ Trí nói ra một chữ không, Trần Trường Sinh sẽ khiến cho đám người còn lại đầu rơi máu chảy!

Sau khi chiếm được thân thể của Tổ Uyên, Trần Trường Sinh rõ ràng cảm giác được hắn thích chém giết hơn một chút so với trước, thậm chí hơi không khống chế được mà đi giết người.

Vừa rồi tên Phổ Thông kia, thực ra hắn cũng không muốn giết hắn ta, nhưng tay lại theo bản năng trực tiếp chặt đầu của hòa thượng kia xuống dưới.

Xem ra mặc dù chiếm được thân thể của Tổ Uyên nhưng nếu hắn hơi hơi không cẩn thận thì vẫn sẽ bị ma khí bên trong thân thể của Tổ Uyên ảnh hưởng.

Nếu hắn đến Ma giới, chỉ sợ không đến mấy ngày hắn đã bị đồng hóa thành đám quái vật đầy máu chuyên đi lạm sát người!

Trần Trường Sinh nghĩ tới đây, trong lòng run lên, yên lặng ghi lại.

Mà đối diện, Tuệ Trí lại đang cẩn thận nhìn Trần Trường Sinh,trên mặt tràn đầy ý cười mở miệng nói: "Nếu ta nhớ không sai thì thí chủ là Thanh Vân tông Thánh tử?"

Trần Trường Sinh vẫn không trả lời, Phổ Thông đứng trên cổng thành nghe lén lại bắt đầu kêu khổ, lại là Thanh Vân tông.

Thanh Vân tông đến cùng có lai lịch gì trong chín thánh tông lớn, lần trước một già một trẻ đã thiếu chút nữa đánh hắn gãy răng, lần này lại một sát thần đến, một câu không nói đã trực tiếp chặt đầu của hắn.

Thanh Vân tông này sẽ không phải là người của ma tộc chứ?

So với Phổ Thông đang rảnh rỗi nghĩ linh tinh, Tuệ Trí nhìn về phía Trần Trường Sinh với ánh mắt tràn đầy tò mò.

Từ khi sinh ra hắn đã được Phật môn khâm định là Thánh tử, từ nhỏ chưa từng thất bại một lần, hắn bị đánh bại hai lần, lần đầu tiên là vào hôm tham gia thi đấu nội môn ở Thanh Vân tông.

Tên kiếm tu trẻ tuổi áo đen cầm một thanh kiếm vô cùng sắc bén và linh hoạt, một kiếm đâm rách kim thân Phật môn của hắn.

Còn một người khác chính là tu sĩ trẻ tuổi áo tím này, với một tay Khôi Lỗi thuật xuất thần nhập hóa!

Vốn từ khi sinh ra đã được tâng bốc nên hắn luôn tự cho mình là nhất, sau khi liên tiếp nếm thử tư vị thất bại, thậm chí có một lần hắn còn tự nghi ngờ bản thân.

Nhưng bây giờ Tuệ Trí nhìn Trần Trường Sinh đang đứng trước mặt, lại rất bình thản ung dung.

Hắn đã không phải là Tuệ Trí năm đó nữa, Trần Trường Sinh trước mắt cũng không phải Trần Trường Sinh năm đó!

Hay nói cách khác, Trần Trường Sinh trước mắt đã vượt xa hắn rồi.

Thể nội màu đen hình hoa sen này như nói với hắn, Trần Trường Sinh trước mắt này có quan hệ với đám ma tộc còn sót lại mà trước kia bị hắn chém giết.

Từng ở trước mặt vạn người, một mình giết ma, Thanh Vân Thánh tử.

Bây giờ lại lấy hình dáng ma tộc đứng trước mặt hắn.

Thật đúng là châm chọc!

Tuệ Trí nhìn Trần Trường Sinh, ý cười càng thêm cao thâm khó đoán, hắn cười Trần Trường Sinh không hiểu thấu.

"Đầu óc của tên hoà thượng này không phải là có bệnh chứ? Nhìn mình với ánh mắt như vậy khiến mình có cảm giác buồn nôn!" Trần Trường Sinh hơi không kiên nhẫn nhìn Tuệ Trí trước mắt, thầm tự hỏi trong lòng.

Trần Trường Sinh không nhịn được mở miệng nói: "Ngươi không cần phải để ý ta đến cùng là ai, cầm đồ vật của ta thì mau trả lại cho ta rồi ta sẽ rời khỏi đây!"

Tuệ Trí chắp tay trước ngực nhẹ giọng tụng một tiếng phật, nhìn Trần Trường Sinh rồi mở miệng nói: “Chỗ này của ta cũng không có đồ vật của thí chủ, chính xác là có một vật của người khác, nhưng không phải là của thí chủ!”

Vừa dứt lời, thanh đao dài đã bay tới trước mặt.

Giọng nói quỷ mị của Trần Trường Sinh vang lên lần nữa: "Ngươi không cần nói ẩn ý với ta, ngươi biết ta tới lấy cái gì, cũng biết ta là cái gì, ngươi cũng không muốn để người trong thiên hạ đều biết, Phật môn giấu giếm bí bảo của ma tộc chứ?"

Tuệ Trí hơi sững sờ, hắn không nghĩ tới Trần Trường Sinh trước mắt lại ngay thẳng như thế, khác biệt rất nhiều so với lần thứ nhất gặp mặt.

Tuệ Trí lắc đầu mở miệng nói: "Kẻ nghèo vô tội giữ ngọc có tội, không biết thí chủ có nguyện ý nói chuyện trước không?"

Nói xong, Tuệ Trí chắp tay trước ngực rồi hai tay lại mở ra, một đường ánh sáng vàng của Phật môn xuất hiện trước mặt hai người.

Tuệ Trí nhìn Trần Trường Sinh cười lạnh, ý vị sâu xa mở miệng nói: "Ta và thí chủ cũng không phải là địch, không biết có khả năng trở thành bạn thân không nhỉ?"

Bình Luận (0)
Comment