Các Sư Đệ Đều Là Đại Lão, Vậy Ta Chỉ Có Thể Bật Hack (Dịch Full)

Chương 721 - Chương 719: Về Nhà Thôi

Chương 719: Về nhà thôi

Bên ngoài thế giới là sự hỗn loạn, và bên ngoài sự hỗn loạn là hư không.

Mà phía trên hư không là hư vô.

Trong hư vô, không có thời gian, không có không gian, không có sự sống và cái chết, mọi thứ đều thuộc về hư vô.

Ở đây không có sự chuyển động của không khí, thậm chí không có sự đau đớn.

Chỉ có sự im lặng và tối tăm vô biên, một cái lồng cuộn tròn đến mức không thể duỗi thẳng chân.

Mà trong hư vô này, một không gian nhỏ hẹp, một thân thể mặc áo quần màu xanh đang cuộn tròn, ngơ ngác nhìn qua hình chiếu đá ghi hình không ngừng lướt qua trước mắt, không biết đã trôi qua bao lâu.

Nhưng mỗi khi đá ghi hình xong một lần, người mặc quần áo màu xanh sẽ máy móc cử động môi và phun ra một con số để ghi lại số lần bản thân đã xem.

Đá ghi hình này được người mặc áo quần màu xanh trù tính cẩn thận, mỗi lần phát là thời gian của cả ngày, mỗi lần phát xong chính là kết thúc một ngày.

Khi trong miệng đọc ra số lần phát lại lên đến chín trăm triệu lần, cũng có nghĩa là người mặc áo quần màu xanh này đã bị vây khốn trong hư không của hư vô này hơn chín trăm triệu ngày.

Ở đây không có khái niệm về thời gian, cũng không có cái gọi là ban ngày và ban đêm, ý thức của người mặc áo quần màu xanh vẫn luôn rõ ràng, điều duy nhất thay đổi có lẽ là đá ghi hình trước mặt giống như một bộ phim đang phát.

Hắn đã xem đá ghi hình hơn chín trăm triệu lần, mặc dù bộ phim này có độ dài hơn 20 tiếng nhưng hầu như mỗi một chi tiết thay đổi của bộ phim này đều đã được người mặc áo quần màu xanh một mực ghi nhớ trong đầu.

Thời gian có thể đánh bại mọi thứ, cho dù là một hòn đá sau một ngàn năm cũng sẽ trở thành cát bụi.

Bây giờ người mặc áo quần màu xanh giống một cơ thể có ý thức hơn, sau hơn chín trăm triệu ngày bị giam cầm, lại không có khiến ý thức của người mặc áo quần màu xanh sụp đổ và tan vào hư vô, vốn dĩ chính là một kỳ tích.

Mà người mặc áo quần màu xanh trước mặt, mặc dù có đôi mắt đờ đẫn, vẻ mặt lãnh đạm, nhưng trong đôi mắt vẫn đang theo dõi từng chuyển động của viên đá ghi hình trước mặt.

Dường như từ trong viên đá ghi hình này bắn ra một tia vui vẻ.

âu Dương vẫn còn sống, ít nhất quần áo màu xanh trên người vẫn đại diện cho thân phận của hắn.

Trong vô số năm bị mắc kẹt trong hư vô này, từ giây phút đầu tiên say sưa ngon lành nhìn viên đá ghi hình cho đến khi hắn không biết từ nơi nào bắt đầu ý thức trở nên mơ hồ, âu Dương đã không còn nhớ rõ từ lúc nào mà hắn trở thành như dáng vẻ bây giờ?

Hình như là khi viên đá ghi hình phát đến hơn ba mươi bảy triệu lần, hay là khi nó được phát hơn bảy mươi ba triệu lần.

Trong bóng tối vô biên cô độc, âu Dương đi về phía bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ, nhưng hết lần này đến lần khác cưỡng ép mình từ bờ biên giới sụp đổ lùi lại.

Chuyện hắn gánh vác đã kết thúc rồi, âu Dương cũng không biết hắn đang cố chấp cái gì.

Thế giới đều đã lãng quên hắn, bây giờ có lẽ những sư đệ sư muội của hắn đã tìm được con đường cho riêng mình.

Vậy thì hắn còn cố chấp cái gì?

Có lẽ hắn vẫn còn ích kỷ, muốn sống sót?

Kể từ khi hắn biết số mệnh của mình, âu Dương không còn ý định tiếp tục sống nữa.

Chỉ là âu Dương không ngờ, so với việc chết đi thì đau đớn nhất chính là nhìn không thấy bất kỳ điểm cuối của cuộc sống.

Sau khi âu Dã Tử trở thành Kiếm Linh, bị vây hãm vô số năm trong trường kiếm thì hắn đã hoàn toàn phát điên.

Bây giờ âu Dương chỉ còn một bước nữa là trở thành kẻ điên.

Giống như đứng trên sợi dây thép nối liền với hai ngọn núi cao, đung đưa sắp rơi bất cứ lúc nào cũng có thể ngã vào trong vách núi, nhưng vẫn run rẩy bám trụ cho đến bây giờ.

Được sự chấp niệm chống đỡ và được hơi thở trong đáy lòng gia trì.

Muốn tận mắt chứng kiến ​​những người đứng ở điểm cao nhất của mình, hăng hái, không buông bỏ bản thân đi.

Giống như việc cố chấp đòi sống, chỉ để nhìn lão nhân nghèo khổ sống lang thang không dễ dàng trở về bên cạnh mình, nhìn bản thân lần cuối cùng.

Vì có hơi bận tâm nên mới khiến âu Dương vẫn kiên trì đến tận bây giờ.

Trong lòng âu Dương biết rất rõ mình bị mắc kẹt ở đây thay vì trong dòng thời gian, chỉ cần hắn xác nhận rằng mình vẫn bị mắc kẹt ở đây, dòng thời gian ở thế giới đó sẽ không có trở ngại gì tiếp tục chảy.

Chỉ cần hắn vẫn còn bị nhốt trong chiếc lồng này thì thế giới vẫn sẽ phát triển theo ý muốn của hắn.

Chỉ cần hắn còn ở đây thì chứng tỏ là hắn đã thành công!

Đúng vậy, chỉ cần hắn còn biết mình bị mắc kẹt ở đây, thì thời gian dẫm lên thân thể hắn tiến về phía trước sẽ ngày càng chính xác hơn.

Vì vậy âu Dương không điên, hoặc là âu Dương đã trở thành một kẻ điên tỉnh táo.

Lúc này âu Dương mới hiểu vì sao âu Dạ Tử bị mắc kẹt trong trường kiếm đó lại phát điên.

Không có thời gian, không có không gian, trong bóng tối vô tận chỉ có chính mình, thậm chí có thể nghe rõ ràng hơi thở của chính mình.

Cho dù ban đầu không quan tâm nhưng sớm muộn hắn cũng sẽ phát điên.

Thân thể lặng lẽ cuộn tròn giống như đã biến thành đá, chỉ nhấc một ngón tay lên cũng cảm thấy khó khăn giống như đang dời một ngọn núi lớn.

Mãi cho đến khi viên đá ghi hình được phát lại, âu Dương mới khó khăn mà mấp máy môi một tý: “Chín trăm triệu…”

Giọng nói thầm ngắt quãng ... bị gián đoạn bởi tiếng gió nhẹ.

Là một cơn gió mát thổi vào lồng.

Trong đôi mắt lãnh đạm đó lướt qua không phải ngạc nhiên mà là sự hoảng sợ.

Có một sự thay đổi trong hư không hoảng sợ, tất cả những gì hắn làm đều là sai lầm, bởi vì sai lầm của hắn mà dòng thời gian cuối cùng vẫn đi về điểm cuối.

Chỉ khi dòng thời gian đi đến điểm cuối thì mới xáo trộn hư không và khiến mọi thứ chào đón sự kết thúc.

Trong mắt âu Dương thì làn gió này đã trở thành vô số oan hồn của sinh linh, đến đấy chất vấn hắn tại sao, tại sao lại trở nên như thế này.

Tứ chi và xương cốt đều cứng ngắc, cực kỳ sợ hãi, nhưng âu Dương vẫn cố gắng run rẩy an bài.

Dòng thời gian đã kết thúc, hắn vẫn không có cứu được mọi người, nhưng hắn vẫn còn sống trong hư vô này!

âu Dương chật vật xoay người, hai tay ôm đầu, nỗi sợ hãi tràn ngập lồng ngực, yết hầu run rẩy, gào thét như điên: “Là lỗi của ta, là lỗi của ta! Đều là lỗi của ta!”

Vốn người mặc quần áo màu xanh đã gầy như da bọc xương, trở nên như vậy, nhưng vẫn ôm những sai lầm đã qua lên người mình.

Giống như một con chó già đang giãy giụa, bắt đầu trốn tránh những điều mà hắn đã cố gắng thay đổi.

Thất bại nối tiếp thất bại, tra tấn hết lần này đến lần khác, khi thay đổi lại đến, làn gió này hoàn toàn đánh bại ý chí của âu Dương.

Cho dù hắn có cố gắng lần nữa cũng sẽ thất bại!

Cho dù có cố gắng như nào đi nữa, cuối cùng cũng sẽ không thoát khỏi cái gọi là số mệnh.

Vào lúc này, âu Dương cúi đầu trước vận mệnh, cuối cùng khiến ý thức kiên trì từ đầu đến cuối không tiêu tan bắt đầu biến mấy.

Nhưng thứ mà làn gió mang lại không phải là sự tuyệt vọng mà là một cái ôm.

Giống như được mẫu thân ôm sưởi ấm, nhẹ nhàng ôm âu Dương điên cuồng vào lòng.

Trong lồng, gió hóa thành hai cánh tay mơ hồ, giống như một cái ôm ấm áp, ôm lấy âu Dương điên cuồng, một giọng nói của thiếu nữ dịu dàng như xuyên qua thời gian và không gian, nghẹn ngào thì thầm:

“Đại... đại sư huynh, về nhà với ta đi...”

Bình Luận (0)
Comment