Không phải mắng mỏ, không hận oán giận mà là sự cầu xin dỗ dành.
Tiếng thì thầm nghẹn ngào vừa vang lên đã biến mất hoàn toàn, và sợi tóc xanh bay đến rơi vào trong tay âu Dương.
âu Dương đã mất đi ý thức, đột nhiên trong mắt tỉnh táo trở lại.
Vốn dĩ thân thể đã sụp đổ bắt đầu từ từ cứng lại.
âu Dương nằm trên mặt đất hai mắt tràn đầy ánh sáng, nhìn sợi tóc xanh trong tay mình, tựa hồ mọi việc mình làm đều có đáp lại.
âu Dương còn chưa kịp thích nghi với thân thể mình, khó khăn ngồi dậy, dựa vào cái lồng nhìn sợi tóc xanh trong tay, lẩm bẩm: “Giọng nói vừa rồi, là Đồ Đồ sao?”
Mặc dù là nghi ngờ nhưng trong lòng âu Dương lại vô cùng chắc chắn.
Viên đá ghi hình trước mặt hắn đã được phát hơn chín trăm triệu lần, giọng nói và nụ cười của vài sư đệ, sư muội đã in sâu vào tâm trí hắn, mặc dù có hơi thay đổi, nhưng âu Dương vẫn có thể nghe ra được sự khác biệt nhỏ bé.
Giọng nói nghẹn ngào vừa rồi chính là giọng nói của Đồ Đồ!
Tại sao lại truyền đến giọng nói của Đồ Đồ?
Cho dù có trở thành dòng thời gian thì cũng không thể đến được hư vô này!
Vừa rồi chắc chắn không phải ảo, bởi vì lúc này sợi tóc xanh đang lặng lẽ nằm trong tay hắn.
âu Dương chạm vào chiếc lồng có hơi không chân thật ở trước mặt, chiếc lồng ban đầu chỉ cao một mét, khi hắn đưa tay ra bắt đầu mở rộng ra bên ngoài.
Khi âu Dương đứng dậy, hắn phát hiện phía trên cái lồng chỉ có thể khiến người ta cuộn tròn này lại bị hắn đẩy ra một khe hở nhỏ!
Sự giam cầm hơn chín trăm triệu triệu ngày, đổi thành năm thì đã tròn mấy trăm vạn năm, lúc này đột nhiên bị phá vỡ.
Khiến trong lòng âu Dương lại có thêm một tia nhát gan.
Bàn tay đang muốn lật chiếc lồng này đột nhiên rút lại như bị điện giật.
âu Dương không dám mở cái lồng này ra, hắn sợ khi bước ra khỏi cái lồng này sẽ nhìn thấy dòng thời gian đã quay về cõi chết.
Làn gió này chỉ là sau khi dòng thời gian chết đi thì lưu lại niệm tưởng duy nhất của hắn.
“Thất bại rồi sao?” âu Dương nhìn chiếc lồng mình bị hắn đẩy ra một vết nứt, ngồi liệt trong lồng giam lẩm bẩm một mình.
“Ngươi đang chờ cái gì?” Một giọng nói vang lên bên tai âu Dương, một đôi mắt trong veo từ bên ngoài lồng nhìn về phía âu Dương trong hộp.
Giọng nói đó là của ai?
Trong ký ức cứng nhắc, đại não của âu Dương bắt đầu quay cuồng, có lẽ là quá lâu rồi không suy nghĩ, trong chốc lát âu Dương không nhớ được giọng nói trước mặt là của ai.
Nhưng chiếc lồng phía trên đầu đã bị chủ nhân giọng nói mở ra, lộ ra một khuôn mặt rất giống hắn.
Nhìn khuôn mặt rất giống mình, trong đầu âu Dương nghĩ tới một người, cố nở ra một nụ cười rồi nhìn khuôn mặt trước mặt nói: “Vốn dĩ thực sự thất bại rồi, đúng thế, chỉ có thất bại rồi mới có thể nhìn thấy ngươi lần nữa!”
Giống như thừa nhận sự thất bại của mình, nụ cười trên mặt âu Dương ngày càng gượng, cười cũng ngày càng khó coi.
âu Dương đã nhớ ra thân phận của người đến.
Đối lập với sinh, là “Tử”!
Cũng là theo kế hoạch cuối cùng của hắn, kéo “Tử” vào trong dòng thời gian.
Sau khi dòng thời gian đi đến điểm cuối, thứ duy nhất còn lại đương nhiên sẽ là “Tử”.
Nhìn vẻ mặt của âu Dương còn khó coi hơn khóc, "Tử" có chút kinh ngạc nói: “Ngươi bị giam đến ngốc rồi à? Người bị giam vài trăm vạn năm, chẳng lẽ đã thích nơi này rồi? Rốt cuộc ngươi muốn ra hay không?”
“Có ý gì?” âu Dương sửng sốt, ngơ ngác nhìn “Tử” trước mặt, trên mặt lộ ra vẻ ngốc nghếch.
"Tử" vỗ trán, hắn cũng quên mất âu Dương ngốc ở trong lồng này quá lâu, cũng không biết rõ tình hình bên ngoài, vì vậy đương nhiên không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
"Tử" nhìn âu Dương có vẻ có chút ngốc nghếch ở trong hộp, cười nói: “Ngươi đã thành công, bọn họ cũng đã tìm ra cách khiến dòng thời gian này tồn tại mãi mãi, dựa vào sợi tóc xanh này mà trở lại đi, bọn họ vì tìm người, thực ra cũng đã rất vất vả!”
Thành công rồi?
Tồn tại mãi mãi sao?
Hắn còn có thể được cứu sao?
Ngay cả trong kế hoạch tốt nhất của âu Dương, kết quả tốt nhất cũng chính là hắn vĩnh viễn bị áp chế trong chiếc lồng của hư không, như vậy mới có thể khiến dòng thời gian có thể chảy mãi.
Một bàn tay đưa ra trước mặt âu Dương, khuôn mặt "Tử" thản nhiên nhìn đại não của âu Dương đình trệ rồi nói: “Không tin lời ta thì ngươi ra xem một chút đi!”
Nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, âu Dương vô thức đưa tay ra.
Dưới sự lôi kéo vất vả của "Tử" âu Dương dùng tay và chân bò ra khỏi lồng, chật vật ngồi trên chiếc lồng đã nhốt hắn vô số năm.
Vừa ngẩng đầu lên, hắn đã bị những gì xảy ra trước mắt làm chấn động.
Vô số dải ruy băng màu bạc đang bay trong không gian sâu ở phía xa hắn, lộng lẫy đến mức không thể diễn tả thành lời.
Giống như những con rồng bạc khổng lồ đang bay lượn trong hư vô.
Mỗi dải ruy băng bạc tượng trưng cho một dòng thời gian!
“Đây...” âu Dương ngơ ngác nhìn cảnh tượng khiến hắn trố mắt đứng nhìn, sốc đến mức không biết phải nói gì.
“Không kinh ngạc sao? Đây chính là Thiên Vạn thế giới!” Vẻ mặt "Tử" thoải mái ngồi bên cạnh âu Dương, hắn cũng nhìn vô số dải ruy băng bạc trước mặt, có hơi cảm thán nói.
“Thiên Vạn thế giới?" âu Dương suy nghĩa lời "Tử" nói một lần, sau đó lại nhìn cảnh tượng trước mắt khiến người ta vĩnh viễn không thể nào quên.
Hắn hơi cúi đầu, liền nhìn thấy một dòng sông rộng như biển, không ngừng lao nhanh dưới chân mình, vô số dải ruy băng bao phủ trong hư vô, chính là từ trong dòng sông lớn này phân nhánh ra!
“Vốn dĩ là như vậy sao? Lấy một thế giới làm gốc, sau đó tạo ra hàng ngàn tiểu thế giới!” âu Dương lập tức hiểu tại sao hư vô bây giờ lại có dáng vẻ như thế này.
Sau đó âu Dương có hơi lo lắng nói: “Nhưng chẳng phải ta đã bị thế giới này lãng quên sao? Tại sao...”
âu Dương không nói gì, hắn cảm thấy có hơi ngượng ngùng, dường như hỏi ra có hơi giả vờ.
“Tại sao ngươi có thể nghe thấy giọng nói của cô gái đó?” "Tử" trợn mắt nhìn âu Dương đang ấp úng, tức giận hỏi.
âu Dương hì hì mỉm cười, nắm chặt lấy cánh tay của "Tử", rất sợ "Tử" sẽ bỏ chạy.
"Tử" bất lực nhìn âu Dương trước mặt, khẽ nói: “Ngươi đã tính toán tất cả mọi thứ, thậm chí ngay cả bản thân bị toàn bộ thế giới quên lãng đều tính được, tại sao tính không được, đồ vật càng quan trọng với bản thân, càng bị quên lãng thì càng muốn tìm được?”
Dăm ba câu lại làm âu Dương cảm thấy vô cùng xấu hổ, vốn dĩ cho rằng sau khi bản thân không tên không họ biến mất trên thế giới này, liền sẽ bị mọi người lãng quên, và cũng sẽ không có ai vì hắn mà cảm thấy đau buồn.
Bây giờ có vẻ như những gì hắn nghĩ có hơi đương nhiên.
Nghĩ đến nhóc con nhà mình vì tìm hắn mà nỗ lực vất vả.
âu Dương rưng rưng nước mắt, nhưng khuôn mặt tràn đầy tự hào nhìn vô số dải ruy băng bạc trước mặt, cười nói:
“Không ngờ, Đồ Đồ nhà ta lại lợi hại như vậy!”