Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 19.2

Park Se Joo tỉnh lại trong căn phòng rộng lớn, vừa nghiêng đầu, đã nhìn thấy khuôn mặt say giấc nồng của người bên cạnh, anh mỉm cười, liếc nhìn đồng hồ báo thức, phát hiện thời gian không còn sớm, đứng dậy cẩn thận hôn cái trán người bên cạnh, sau đó rón rén vén chăn đứng dậy, chuẩn bị rửa mặt đi làm.

Vệ sinh cá nhân xong từ phòng tắm đi ra, Park Se Joo phát hiện chỉ còn cái chăn nằm lẻ loi trên giường, vợ đã đi mất, trên ghế treo bộ tây trang hôm nay mặc, còn có ca-vat phù hợp, anh cười hiểu ý, mặc quần áo đi ra khỏi phòng.

Trong phòng bếp truyền đến mùi thơm của đồ ăn, bóng dáng Han Chae Ah bận rộn trong đó lại ấm áp kì cục.

Park Se Joo ôm lấy Han Chae Ah từ phía sau, "Vợ vất vả, anh muốn em ngủ thêm một lát nhưng lại đánh thức em rồi."

"Không đâu." Han Chae Ah tự nhiên quay đầu lại, cười nói, "Làm sao có thể để anh bị đói chứ."

"Ngày hôm qua phỏng vấn chắc em mệt chết đi..." Park Se Joo vẫn dính sát vào Han Chae Ah, "Lúc về còn phải theo bà nội đi gặp khách, nếu như không thích, để anh giúp em nói với bà."

Han Chae Ah nghe Park Se Joo có ý săn sóc bản thân, trong ngực ấm áp, nhưng cô biết, trước đây cô kiên trì công tác sau khi kết hôn, khiến bà nội rất không vui. Hiện tại, tuy rằng đã bỏ công việc tác gia ở đài truyền hình, chuyên tâm viết sách, trở thành nhà văn sách bán chạy, bà nội cũng vẫn không muốn, cho nên dù có mệt mỏi thế nào đi nữa, cô cũng phải cố gắng theo bà nội tham gia các hoạt động xã giao bình thường. Hơn nữa, cô chẳng có quyền cũng chẳng có thế, nếu vòng tròn thượng lưu cũng không chịu tiếp cận, sau này sẽ rất khó hòa nhập,như vậy cũng không tốt đối với Park Se Joo.

"Em không phiền đâu, bà nội cũng vì tốt cho em mà. Bởi vì em, anh không có thông gia có thể trợ lực, em cũng muốn làm thêm chút gì cho anh." Han Chae Ah cười ôn nhu, không có miễn cưỡng nửa phần.

Park Se Joo trầm mặc một chút, nhìn vợ xin lỗi, "Anh biết em cũng vì anh."

Kỳ thực cũng là vì mình, Han Chae Ah nhìn Park Se Joo, cô muốn đứng vững gót chân, không thể chỉ dựa vào tình yêu của Park Se Joo, dù sao họ vẫn còn cả chặng đường dài, "Không nói mấy cái này nữa, mau ăn sáng đi, sáng sớm nay anh còn có buổi họp mà."

"Đúng vậy, phải nhanh lên một chút." Park Se Joo phối hợp nói sang chuyện khác, giúp Han Chae Ah bưng lên bữa sáng đã chuẩn bị tốt, "Cùng ăn thôi."

Cơm nước xong, Han Chae Ah tiễn Park Se Joo ra ngoài, đóng cửa lại, Han Chae Ah đứng không nhúc nhích một lát, bất chợt nhìn phòng khách như có điều suy nghĩ, "Gần đây... Thường xuất hiện mùi hương này..."

Sửa sang xong chính mình, Han Chae Ah trước tiên đến biệt thự gần đó thăm bà nội. Người đã già, ngủ cũng ít, lúc cô đến thì đã thấy bà nội đang từ trên lầu xuống, Han Chae Ah tăng nhanh bước chân đến đỡ bà, cùng bà chậm rãi xuống lầu.

"Sao hôm nay tới sớm vậy?" Bà nội tự nhiên vỗ vỗ mu bàn tay của Han Chae Ah, nói.

"Cháu nghe cô nói gần đây bà không thấy ngon miệng, cháu nấu chút cháo sườn mang đến cho bà." Han Chae Ah săn sóc mỉm cười.

"Thời gian nấu cháo sườn không ngắn, cháu vất vả." Bà nội ngồi xuống trên ghế, nếm thử một miếng cháo, gật đầu, "Không sai, khống chế độ lửa rất tốt."

"Bà thích là tốt rồi." Han Chae Ah thấy bà nội thỏa mãn, cũng thoáng buông lỏng. Đối với bà nội Park Se Joo, nói cô cố ý nịnh nọt cũng được, lấy lòng cũng tốt, trong lòng cô rất rõ ràng, không thể đắc tội vị trưởng bối này, cô thực tình thực lòng với bà nội cũng không phải sai.

Bà nội hài lòng ăn xong bữa sáng, khi đi dạo cùng Han Chae Ah, giống như vô ý nói, "Gần đây Se Joo bề bộn nhiều việc nhỉ?"

"Vâng, gần đây đi sớm về trễ."

"Có ăn cơm đúng giờ không?"

"Có ạ, bà yên tâm, cháu theo dõi rất cẩn thận." Han Chae Ah nói.

"Vậy là tốt rồi..." Bà nội trầm ngâm một chút, "Gần đây chúng ta hợp tác với tập đoàn Noh Jin Hae, đại biểu phụ trách bên kia là con gái thứ ba nhà bọn họ, mới du học về. Nếu cháu và Se Joo có thời gian thì ăn bữa cơm với cô ấy đi."

Vô duyên vô cớ bảo mình cùng Park Se Joo mời đối phương ăn? Han Chae Ah sửng sốt, nhưng rất nhanh hiểu được điều gì, gật đầu nói, "Cháu sẽ, bà yên tâm đi."

"Ừ..." Bà nội thấy Han Chae Ah cũng không tính ngốc, trong mắt hiện lên vẻ hài lòng, tiếp tục nói, "Cháu và Se Joo cố sống cho tốt, YBS trong tay Se Joo vừa khởi sắc, bà cũng rất yên tâm, không hy vọng xảy ra chuyện gì phức tạp."

Bà nội chắc là nghe được tiếng gió gì, cho nên mới gián tiếp nhắc nhở bản thân đây, Han Chae Ah nghĩ, cũng có thể, đã biết rõ mùi hương kia.

Buổi trưa, Han Chae Ah một phen ăn mặc tỉ mỉ, tươi cười rạng rỡ đi đến YBS. Đi vào cao ốc, không ít người nhận ra Han Chae Ah, biết cô là phu nhân chủ tịch, đều cung kính chào hỏi, Han Chae Ah cũng lễ phép đáp lại nụ cười. Lướt qua phòng làm việc quen thuộc, Han Chae Ah nhớ tới mình từ khi bắt đầu là một nhân viên vệ sinh nhát gan mềm yếu, rồi tới tác gia tổ Achim lại tới phu nhân chủ tịch, đoạn kí ức trải qua phảng phất như bản thân trong bộ phim điện ảnh hiện lên trong đầu cô, giống như không chân thật. Nhưng cũng là lần kia, cô bắt đầu cải biến bản thân... Nụ cười của Han Chae Ah sâu hơn một chút, phảng phất như trở lại chiến trường, cô vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch, thẳng lên tầng cao nhất.

Thư ký chủ tịch thấy Han Chae Ah từ trong thang máy đi ra, đầu tiền là ngạc nhiên, sau đó rất nhanh có chút bối rối, nặn ra nụ cười nói, "Phu nhân, sau ngài lại tới đây?"

Han Chae Ah tựa như không chú ý nỗi bất an của cô ấy, giọng nói mềm nhẹ, "Đi ngang qua nên tiện lên xem, chủ tịch có đây không?"

"Có, có." Thư ký đứng lên, định gọi vào điện thoại phòng chủ tịch, Han Chae Ah thoáng cái đè điện thoại xuống, "Không cần nói cho anh ấy, tôi đi vào luôn là được, bên trong có người nào đặc biệt sao?"

Thư ký nghe Han Chae Ah không cho thông báo, giọng nói khô khan, "Có một vị, là người phụ trách bên kia."

"Ồ..." Han Chae Ah gật đầu, ngữ điệu kéo dài, "Cô ấy thường đến đây sao?"

"Nửa tháng nay đều đến.." Thư ký cúi đầu nói.

Han Chae Ah thấy dáng vẻ chột dạ của thư ký, mỉm cười, cô ấy thoạt nhìn còn khẩn trương hơn mình đây, xem ra vị tiểu thư bên kia làm ra không ít chuyện khiến người ta hiểu lầm, nếu không, thư ký Park Se Joo làm sao sẽ bối rối như vậy.

"Tôi có thể vào sao?" Han Chae Ah nháy mắt mấy cái hỏi.

"Đương nhiên có thể, mời ngài." Thư ký gật đầu.

"Cảm ơn." Han Chae Ah dảo bước, đi tới cửa phòng làm việc của chủ tịch, gõ nhẹ vài cái lên cửa, nghe bên trong vang lên tiếng trả lời, lúc này mới đẩy cửa vào.

Trên ghế salon trong phòng làm việc, Park Se Joo và một cô gái tóc quăn ngồi song song, cùng nhìn chăm chú vào một tập văn kiện, bọn họ ngồi rất gần, lúc nói chuyện chỉ gần quay mặt một cái là có thể chạm phải, cô gái kia không biết vô ý hay cố tình, thân thể dựa hơn nửa vào người Park Se Joo, thảo luận một hồi, bọn họ phát hiện phía sau vẫn chưa lên tiếng, lúc này mới quay đầu lại.

"Chae Ah..." Park Se Joo không nghĩ tới là cô, đứng lên bước về phía cô, vẻ tươi cười thoải mái, "Sao em lại tới đây?"

Han Chae Ah không dấu vết đánh giá cô gái kia, cười đến tự nhiên, "Buổi sáng cùng bà nội đi dạo, bà nói gần đây anh bận rộn nhiều việc, lo lắng thân thể của anh, em vừa lúc có việc đi qua, muốn xem anh đã ăn cơm chưa."

Park Se Joo nghe vậy, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, "Đã trễ thế này rồi." Anh quay đầu nhìn phía cô gái sau lưng, "Thực sự xin lỗi, mải nói chuyện công tác quên thời gian, làm lỡ cơm trưa của Park tiểu thư."

"Không, Se Joo tập trung công tác như vậy, tôi cũng rất thích ý." Park tiểu thư cười quyến rũ, hai con mắt như làn thu thủy dịu dàng.

Park Se Joo thấy ánh mắt nóng bỏng của cô ta, quay đầu lúng túng nhìn Han Chae Ah, "Chúng ta đi ăn trưa đi, công tác của anh cũng xong rồi."

"Tốt." Han Chae Ah gật đầu, hướng về phía Park tiểu thư đang tràn đầy địch ý với mình nói, "Hay là Park tiểu thư đi cùng đi, giờ này, cũng không thể khiến nữ sĩ ăn cơm một mình."

"Cái này... Cũng được." Park Se Joo do dự một chút, dường như lo lắng cái gì, thấy vẻ mặt chờ mong của Han Chae Ah, vẫn là gật đầu.

Nhóm người cùng đi ăn cơm Tây, sau khi ngồi xuống, Park tiểu thư bắt đầu trò chuyện với Park Se Joo chuyện du học ở nước ngoài, trò chuyện hết cuộc sống du học sinh lại bắt đầu trò chuyện họa sĩ yêu thích, âm nhạc yêu thích, sau đó lại bắt đầu quay qua chậm rãi nói tới rượu vang trên bàn. Tuy rằng Park Se Joo không muốn phản ứng, nhưng không chịu nổi đề tài Park tiểu thư vẫn tiếp tục nói, không tiếp thì quá không lễ phép. Toàn bộ thời gian Han Chae Ah cũng không chen lời, cũng không có ý nói chuyện, cô chỉ yên lặng ăn đồ ăn trước mặt mình, không có nửa điểm không tự nhiên.

Park tiểu thư rốt cuộc nói đến mình cũng miệng khô lưỡi khô, cô ta uống một hớp, nói, "Tôi đi toilet."

Han Chae Ah ngẩng đầu, mỉm cười, "Ừm."

Park tiểu thư thấy dáng vẻ khó chơi của Han Chae Ah, cắn răng một cái xoay mặt đi. Park Se Joo thấy cô ta đi xa, đánh giá sắc mặt vợ," Chae Ah, thật ra cô ấy..."

"Cô ấy thích anh?" Han Chae Ah nhai kĩ nuốt chậm một miếng bít tết nhỏ, quay đầu lại lạnh nhạt nói.

Park Se Joo lộ ra nụ cười khổ, "Anh với cô ấy chỉ là quan hệ công tác."

"Cô ấy thường đi tìm anh? Em vừa định vào phòng làm việc của anh, nhìn mặt khẩn trương của thư ký anh, còn tưởng rằng anh có người khác sau lưng em đấy." Han Chae Ah nửa đùa nửa nghiêm túc nói.

"Làm sao có thể." Ngực Park Se Joo âm thầm kêu khổ, "Lần hợp tác này rất quan trọng, Park tiểu thư chăm chỉ tới, anh cũng không tiện nói gì nhiều. Cô ấy chủ động với anh, nhưng mà anh tuyệt đối kiên định, trong lòng anh chỉ có em mà, anh chỉ sợ em đa tâm, nghĩ cái này cái nọ, dù sao anh với cô ấy cũng sắp không gặp nữa, nên mới gạt em."

Han Chae Ah nhìn Park Se Joo ảo não giải thích hết, thả xuống bộ dao nĩa, "Em biết."

"Em biết?" Park Se Joo có chút ngoài ý muốn.

"Nửa tháng nay, lúc nào anh về nhà, người cũng đậm mùi nước hoa phụ nữ." Han Chae Ah đúng lúc lộ ra vẻ buồn rầu, "Em có chút bận tâm, chỉ là không hỏi anh."

Park Se Joo thấy vẻ mặt bị tổn thương của Han Chae Ah, cầm tay cô, nắm chặt, "Xin lỗi, anh chưa từng phát hiện."

"Không cần xin lỗi, em biết anh mà." Han Chae Ah hào phóng lắc đầu, "Ngày hôm nay nếu bà nội không nhắc tới, em cũng không qua đâu."

Park Se Joo thấy Han Chae Ah rộng rãi như vậy, trong lòng trái lại không chắc chắn, nghĩ tới nửa tháng nay vợ dày vò, anh tự trách càng sâu vài phần. Anh không phải ngu ngốc, Park tiểu thư lợi dụng cơ hội dựa vào gần anh, tuy rằng anh mất hứng, nhưng nghĩ tới hai bên có thể hợp tác thuận lợi liền nhịn xuống, không nghĩ tới, lại làm ra hiểu nhầm lớn như vậy.

"Em no rồi, đi toilet một chút." Han Chae Ah đứng lên nói.

"Được rồi." Park Se Jo gật đầu.

Han Chae Ah không nhanh không chận đi vào buồng vệ sinh, Park tiểu thư đang ở đó bổ trang, cô làm bộ rửa tay, đi tới vòi nước, không nói gì.

Cuối cùng vẫn là Park tiểu thư thiếu kiên nhẫn, nói, "Cô đừng tưởng rằng gả được cho Park Se Joo là thoát khỏi kiếp bình dân đê tiện, tôi mới thích hợp anh ấy."

"Bình dân đê tiện?" Giọng nói Han Chae Ah nhàn nhạt, dáng dấp không có nửa phần tức giận, quay đầu nhìn Park tiểu thư, "Tôi cho rằng, trong số những cô con gái, con ngoài giá thú, cũng là cao quý như vậy, đúng không... Tam tiểu thư."

"Cô..." Park tiểu thư không nghĩ tới Han Chae Ah cư nhiên biết chuyện này, mặt cứng đờ, nâng cằm lên, "Vậy thì sao, tôi có cổ phần tập đoàn Noh Jin Hae, có chức vị, còn hơn cô, không biết mạnh hơn bao lần đấy."

Han Chae Ah nghe vậy, "Ha" một tiếng bật cười, tiện tay rút ra một tờ giấy, lau khô tay chậm rãi, lại đi ra ngoài. Đi tới cạnh cửa, cô quay đầu lại cười rộ lên khinh miệt, "Tiệc trà xã giao ngày hôm qua, phu nhân tập đoàn Noh Jin Hae còn đang nói, nhà bọn họ có một đứa bé, muốn đám hỏi ở Nhật Bản, nghe nói nhà thông gia bên kia, cũng là vũng nước sâu có tiếng, lòng tôi tưởng, phu nhân tập đoàn Noh Jin Hae yêu thương con như vậy, chắc sẽ không để cho con gái ruột của mình đi chỗ hang hùm miệng sói đó đâu, cho nên... Tất cả những gì Park tam tiểu thư làm bây giờ, tôi có thể hiểu được, aizz... Tư vị giãy dụa... Thật là không dễ chịu đi."

"Cô nói cái gì?" Park tiểu thư không nghĩ tới Han Chae Ah biết rõ ràng tính toán trong lòng cô ta, mặt lúc trắng lúc xanh, thấy Han Chae Ah xoay người bước đi, bước nhanh vọt tới trước mặt ngăn cản cô, giơ tay lên chính là một cái tát... Đáng tiếc... Còn không đánh tới Han Chae Ah, tay cô ta đã bị người ta bắt được.

"Anh Se Joo." Park tiểu thư thấy Park Se Joo trầm mặt nhìn mình, trong nháy mắt phản ứng kịp mình bị gài bẫy, cô ta căm giận trừng Han Chae Ah rõ ràng cố làm mình tứcgiận.

"Se Joo, không nên như vậy." Han Chae Ah lên tiếng đúng lúc, "Mau buông Park tiểu thư đi."

Park Se Joo rốt cuộc cũng không thể thực sự ra tay đánh phụ nữ, anh buông tay Park tiểu thư, lại cầm tay Han Chae Ah nói, "Chúng ta đi thôi."

"Nhưng Park tiểu thư..." Han Chae Ah liếc nhìn bên cạnh chần chờ. "Anh Se Joo, anh đã quên chúng ta đang hợp tác sao. Vừa nãy chỉ là hiểu lầm." Park tiểu thư nỗ lực vãn hồi.

"Anh bảo người ta đưa cô ấy về, anh muốn ăn cơm em nấu." Park Se Joo lười lại để ý Park tiểu thư, kéo tay Han Chae Ah ra ngoài.

"Thế nhưng..." Han Chae Ah khéo léo theo Park Se Joo, trong miệng còn lo lắng lên tiếng.

"Đừng nhưng nhị gì cả, dù sao công việc cũng bàn gần xong rồi, sau đó anh sẽ nhượng cho người khác đàm, anh là chủ tịch, rất bận rộn." Park Se Joo bước chân kiên định lôi kéo Han Chae Ah. Han Chae Ah thấy dáng dấp Park Se Joo không cho nghi ngờ, bất đắc dĩ nở nụ cười, trên đường cô quay đầu lại một chút, thấy Park tiểu thư nghẹn họng đứng tại chỗ.

Cô mỉm cười thắng lợi với đối phương, lúc này mới quay đầu lại, nghênh ngang theo Park Se Joo mà đi.
Bình Luận (0)
Comment