Các Tài Phiệt, Mời Ngả Vào Lòng Ta

Chương 21

Seo Yoon Ah một lần nữa trở về giới thượng lưu, chuyện thứ nhất phải làm chính là cải tạo.

Quản gia thừa dịp còn dư lại một tuần, thay cô chọn mua từ thường phục đến lễ phục yến hội, từ giày chơi bóng đơn giản đến giày cao gót cầu kì, từ trang sức nhỏ bé đến châu bảo đắt giá, sau đó sắp xếp lịch tập thể hình, spa cho cô, cuối cùng, mỗi ngày kiên trì báo cáo cho cô hướng đi của Kim Tan và Choi Young Do, còn có chuyện xảy ra ở trường trung học Jeguk.

"Tiểu thư, xe của ngài chuẩn bị xong rồi." Tiểu Bạch đang ở thư phòng xem tư liệu mới đưa đến, quản gia ở cửa cung kính nói.

"Tốt, tôi đến đây." Tiểu Bạch khép lại đôi mắt mệt mỏi, đóng văn kiện, đi tới giá áo cầm áo khoác lúc này mới đi ra ngoài.

Trải qua một tuần nỗ lực, Seo Yoon Ah từ đầu đến chân đều rực rỡ hẳn lên, nhưng cơ thể do nhiều năm dinh dưỡng không đầy đủ, quá bổ không tiêu nổi, bác sĩ dinh dưỡng không đề nghị cô thay đổi thực đơn trong thời gian ngắn, chỉ cho cô uống ít thuốc bổ. Cho nên tuy rằng chất lượng cuộc sốngcùng ăn, mặc, ở của Seo Yoon Ah đều thay đổi, nhưng cân nặng vẫn quá nhẹ như cũ, sắc mặt cũng tái nhợt yếu đuối, cả người có cảm giác tinh xảo lơ lửng, đẹp đến tựa như không chân thật.

"Ngài phải ra ngoài bây giờ sao?" Quản gia nhìn sắc trời đang tối dần bên ngoài, lo lắng hỏi.

"Không có biện pháp, muốn đi thấy một người, chỉ có giờ này mới có thể gặp." Tiểu Bạch mặc áo khoác, vuốt lại mái tóc dài, cười yếu ớt nói.

"Mấy bữa nữa ngài sẽ đến trường, mấy tối nay nên trở về sớm chút." Quản gia uyển chuyển nhắc nhở.

"Tốt... Tôi biết rồi, ngài yên tâm đi." Trong khoảng thời gian này quản gia chiếu cố cô cũng gọi là tận tâm tận lực, Tiểu Bạch gật đầu tỏ vẻ bản thân biết rõ.

... ...... ...... ...... ...... ......

"Này, Eun Sang, cái cô ngồi cạnh cửa sổ bên kia đẹp thật á."

Cha Eun Sang đang cầm điện thoại di động nhắn tin, nghe bạn cùng làm than sợ hãi, theo bản năng ngẩng đầu, chỉ liếc mắt, liền phát hiện ra cô gái được nhắc đến.

Mái tóc dài đen nhánh, bóng lưng ưu nhã mảnh khảnh, cô gái xinh đẹp khiến người khác phải tự ti. Cô ấy ngồi an tĩnh cạnh cửa sổ nhìn đường phố bên ngoài, thời gian phảng phất như dừng lại vì cô, "Cho cậu... Cô ấy muốn Moka, cậu đưa đi." Bạn đồng nghiệp nhét khay vào tay cô.

"Tại sao tớ phải đi." Cha Eun Sang nhíu mày một cái, vẻ mặt đau khổ nói.

"Tớ không đi đâu, đứng cạnh mỹ nữ áp lực quá lớn, cậu đi đi... Đi thôi..." Bạn đồng nghiệp cầm một cái khay khác, đi hướng ngược lại.

Cha Eun Sang cầm cà phê đang bất đắc dĩ, "Đinh..." Điện thoại di động bỗng có tin nhắn mới, cô buông khay, lấy điện thoại ra.

Đang làm gì? -- Kim Tan.

Làm thêm. -- Cha Eun Sang.

Bây giờ anh đi tìm em. -- Kim Tan.

Anh tới làm gì, em bận lắm. -- Cha Eun Sang.

Anh sắp tới rồi. -- Kim Tan.

Đừng tới, em sắp tan làm rồi. -- Cha Eun Sang.

Anh lập tức tới, em dám đi cho anh xem. -- Kim Tan.

Cha Eun Sang nhìn lời nói hung tợn Kim Tan gửi tới, không chỉ không tức giận, trái lại nhịn không được cười lên. Cơn tức giận cả ngày hôm nay ở trường hầu như không còn, tất cả mọi người khinh thường cô thì thế nào, Kim Tan vẫn đứng ở phía cô đấy thôi.

"Chuyện gì cao hứng vậy?" Bên cạnh xuất hiện một giọng nữ dễ nghe, Cha Eun Sang ngẩng đầu một cái, phát hiện là cô gái ngồi ở cửa sổ vừa nãy, nhìn gần còn đẹp hơn, khí chất như lan.

"Không có gì. Cô có chuyện gì không?" Cha Eun Sang ý thức được bản thân cao hứng quá rõ ràng, hốt hoảng cất điện thoại di động hỏi.

"Tôi phải đi, chỉ muốn hỏi cà phê của tôi đã được chưa." Tiểu Bạch ngoéo... môi một cái, liếc mắt động tác của cô ấy.

"A, được rồi, của cô đây, xin đi thong thả." Cha Eun Sang cầm lấy cà phê bên cạnh đưa Tiểu Bạch, nề nếp nói.

"Cám ơn." Tiểu Bạch đưa tay nhận cà phê, gật đầu ưu nhã, xoay người chậm rãi ra tiệm cà phê.

Cha Eun Sang ngẩn người nhìn bóng lưng Tiểu Bạch từ từ rời đi, cúi đầu thấy Tiểu Bạch đã ném tiền boa lên bàn tự lúc nào, trong lòng bất chợt sinh ra cảm giác xấu hổ, cầm lấy tiền liền xông ra ngoài, không nghĩ tới ra cửa lại đụng phải một người.

"Ai, Cha Eun Sang, em gấp gáp yêu thương nhung nhớ như vậy sao?" Kim Tan trêu đùa Cha Eun Sang vừa đụng mạnh vào ngực mình.

Cha Eun Sang nghe tiếng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Kim Tan, không nói lời nào dảo mắt tìm khắp nơi sau lưng cậu ta.

"Em tìm gì vậy?" Kim Tan dí sát đầu cô, tò mò hỏi.

"Một cô gái mặc áo khoác dạ trắng, dáng người cao, anh giúp em tìm xem..." Cha Eun Sang cắn môi nói, gắt gao siết tiền boa Tiểu Bạch cho trong tay.

"Ồ... Hóa ra em tìm người à.." Kim Tan cười một tiếng, ỷ vào ưu thế chiều cao, vừa nhìn đám người vừa lầm bầm lầu bầu, "Áo khoác dạ trắng... Dáng cao..." Đột nhiên, ánh mắt lung tung không mục đích của Kim Tan cố định ở một chỗ, giọng nói không tập trung cũng ách lại, cậu ta trợn to mắt không thể tin nổi, mạnh mẽ chạy nhanh về một hướng, "Seo Yoon Ah... Là cậu sao Seo Yoon Ah..."

Cha Eun Sang nhìn Kim Tan bỗng dưng chạy như điên ra ngoài, gương mặt kinh ngạc, nhìn theo hướng cậu ta, bóng áo khoác màu trắng chợt lóe lên.

Cha Eun Sang nhận ra cô gái mình vừa muốn tìm, trong lòng nhất thời tràn ngập bất an, "Cô ấy... Là ai?"

Tiểu Bạch ngồi trong xe vẫn nhìn cửa kính phía sau, cho đến khi Kim Tan dần không theo kịp tốc độ của xe, lúc này mới hài lòng quay đầu lại.

Không uổng công cô xem tài liệu lâu như vậy, Kim Tan quả nhiên xuất hiện ở chỗ Cha Eun Sang làm thêm, mà cô bé lọ lem Cha Eun Sang của chúng ta, tính cách thật đúng là không chịu nổi một chút kích thích, đặc biệt liên quan đến tiền tài cùng thân phận, càng khiến cô ấy tự ti. Điểm khác biệt duy nhất đại khái là người khác sẽ vì tự ti mà nhát gan còn cô ấy lại càng trở nên cố chấp.

"Không biết thấy Kim Tan đuổi một cô gái như vậy, Cha Eun Sang sẽ phản ứng như nào." Tiểu Bạch thoải mái dựa vào ghế ngồi, nhẹ nhàng nở nụ cười. Sự cố chấp cùng phản kháng của Cha Eun Sang hấp dẫn Kim Tan vẫn bị gia đình vây lùi bước, mà sự bảo vệ của Kim Tan lại cổ vũ lá gan Cha Eun Sang. Bước đầu cô phải làm, là tan rã mỗi quan hệ đó.

Thời gian xe lái sắp đến nhà, Tiểu Bạch đột nhiên chú ý một cái bóng màu đen phía sau xe xuất hiện trong gương. Đó là một xe máy màu đen, dùng tốc độ như tia chớp làm một cái quẹo độ khó cao vượt qua xe bọn họ, lại cấp tốc đi về phía trước.

"Theo sau." Tiểu Bạch lập tức ra lệnh, "Đừng để bị phát hiện."

Tuy rằng nỗ lực đuổi kịp, tốc độ xe ô tô cùng xe máy cũng rất nhanh kéo ra khoảng cách. Tiểu Bạch vẫn gắt gao nhìn chằm chằm bóng lưng phía trước, đối phương không ngừng trùng hợp người trong trí nhớ Seo Yoon Ah, "Xin lỗi tiểu thư." Xe máy quẹo vào một cái hẻm rồi biến mất, xe ô tô không thể đi vào, tài xế khổ sở nói.

"Tích tích tích tích..." Tiểu Bạch còn chưa trả lời, phía sau xe đột nhiên xuất hiện ba chiếc xe máy tốc độ nhanh, một đường quẹo, cũng biến mất trong hẻm, rất rõ ràng là theo đuôi mà đến.

"Dừng xe gần đây đi..." Trong lòng Tiểu Bạch có dự cảm xấu, nói.

Xuống xe, Tiểu Bạch đi một mình vào ngõ nhỏ. Ngõ nhỏ rất dài, bên trong cũng không thiếu mấy thứ bỏ hoang gì đó. Còn không có đi vào bao lâu, Tiểu Bạch dần nghe được âm thanh đánh nhau, cô cẩn thận tới gần, dựa vào mấy thùng giấy cũ nát ẩn mình, nhìn thấy hoàn cảnh kịch liệt ba đấu một.

Ba người vây đánh cực kì dã man chàng trai vẻ mặt tàn bạo. Tuy rằng chàng trai ở giữa thực lực cũng không yếu, nhưng đối sự tấn công mãnh liệt của ba người còn là rơi xuống hạ phong. Rất nhanh, chàng trai bị người phía sau đánh lén, thoáng cái bị áp chế hành động, sau đó hai người khác điên cuồng đánh tới, thẳng tới chàng trai cả người bị thương muốn ngất xỉu, bọn họ mới hài lòng rời đi.

Choi Young Do nằm trên nền đất lạnh như băng, mỗi lần thở dốc đều ảnh hưởng vết thương, tầm mắt hắn đã dần không thấy rõ, tuy rằng cả người đều đau, lại không tiếng động cười lạnh.

Giữa hẻm nhỏ yên tĩnh, tiếng bước chân nhỏ vụn tiến gần Choi Young Do, mùi hương quen thuộc bao phủ hắn. Hắn có chút hoảng hốt nhớ lại một người, cảm giác một đôi tay ấm áp chạm đến mặt mình, Choi Young Do trước khi mất ý thức cuối cùng, không tiếng động giật giật môi, "Seo Yoon Ah....."
Bình Luận (0)
Comment