Cái Giá Của Ngai Hậu

Chương 12

Nàng ta gọi kỹ nữ nổi danh Tô Hải Đường vào cung làm bạn, chẳng bao lâu sau liền đề xuất để Tô Hải Đường lên long sàng.

Đối diện với một người mạnh mẽ, nóng bỏng như Tô Hải Đường và một người mềm mỏng, yếu đuối như Ôn Ngọc Hạc, Triệu Thuần Kiếm hoàn toàn bị mê hoặc, dẫn đến sự xao nhãng trong việc xử lý triều chính.

Danh tiếng của Ôn phi và Tô phi nhanh chóng lan rộng khắp Đại Ung, những câu chuyện gợi cảm trong cung Chiêu Dương được truyền miệng khắp các trà quán.

Mọi thứ đều tiến triển đúng như kế hoạch.

“Nương nương, Ôn Quý phi cầu kiến.”

Đàm Kỳ bước vào nội điện, khẽ bẩm báo.

Ta nhướn mày, trong lòng đã có tính toán.

“Cho nàng ta vào thẳng nội điện.”

Ôn Dục Loan bước vào, thấy ta vẫn chưa trang điểm, cả người đang lười nhác dựa vào gối tựa, không khỏi ngạc nhiên.

“Ta ở cữ không tốt, bây giờ lại mắc thêm bệnh đau đầu.”

Nhận lễ từ Ôn Dục Loan, ta chậm rãi nói.

Ôn Dục Loan không đáp lại, chỉ ra hiệu cho cung nhân mang theo nàng dâng lên chiếc khay.

“Nương nương, hoàng thượng đã hạ chỉ, cho phép ta trao trả Phượng ấn mà nương nương đã ủy quyền cho ta tạm giữ thời gian qua.”

“Ôi~~”

Ta thở dài, vẻ mặt đầy tiếc nuối :

“Ta vốn muốn cùng Quý phi phân cao thấp, mới bày mưu đưa Ôn Ngọc Hạc vào cung, giờ thì lại tự rước họa vào thân.”

Hoàng đế bệnh tật triền miên, thái tử còn quá non nớt, nay hậu cung lại có thêm hai yêu phi, triều thần không thể ngồi yên.

Họ không còn tin tưởng vào hoàng đế, để phòng ngừa bất trắc, hoàng hậu phải có quyền lực mạnh mẽ hơn để áp chế hậu cung.

Ban đầu, Triệu Thuần Kiếm định dùng Ôn Dục Loan để kiềm chế ta, nhưng nay bị triều thần áp lực, hắn đành phải bỏ cuộc.

“Nay nương nương đã cầm lại Phượng ấn, chắc chắn sẽ khống chế hậu cung, trừ bỏ yêu phi.”

Ôn Dục Loan đáp lại hờ hững.

“Nói đến chuyện này, các ngươi tuy là tỷ muội nhưng lại như nước với lửa. Ta không biết rõ về Ôn Mỹ nhân, thật sự phải trông cậy vào Quý phi giúp đỡ.”

“Ta ngu muội, sợ không giúp được nương nương.”

Thấy nàng phản ứng thờ ơ, ta chuyển hướng câu chuyện, kéo nàng vào một cuộc trò chuyện thân tình.

“Nghe nói Ngũ hoàng tử sức khỏe rất tốt, cưỡi ngựa bắn cung đều rất dũng mãnh.”

“Đứa trẻ ấy từ nhỏ đã hiếu động, cung cấm không giữ được nó.”

Nhắc đến con trai, trên mặt Ôn Dục Loan hiện rõ nụ cười.

“Đúng vậy! Nói đến chuyện này, Ngũ hoàng tử thật không giống hoàng thượng, mà lại rất giống Vĩnh vương.”

“Nương nương cẩn trọng lời nói!”

Thấy nàng ta căng thẳng, ta cười nhẹ.

“Quý phi đừng hiểu lầm, ta chỉ mong Ngũ hoàng tử cũng có thể trở thành đại tướng quân, bảo vệ đất nước như Vĩnh vương.”

Triệu Thuần Kiếm bệnh nặng, trong khi các con của hắn đa phần yếu ớt, bệnh tật. Chỉ có Ngũ hoàng tử là khỏe mạnh từ khi sinh ra.

Ôn Dục Loan đứng dậy chuẩn bị rời đi.

Ta thở dài, có vẻ vô tình mà than thở:

“Giá như Thập Ngũ hoàng tử của ta cũng có được phúc khí như Ngũ hoàng tử…”

Động tác hành lễ của Ôn Dục Loan dừng lại một chút, ánh mắt nàng thoáng dao động, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Bình Luận (0)
Comment