“Nương nương, tiểu chủ tử đã đến ngoại ô kinh thành.”
Tiêu Duẫn lặng lẽ mang tin tức đến.
Ta không giấu được vẻ vui mừng trên mặt.
“Cùng tiểu chủ tử tới còn có Bá Dương hầu.”
Thấy ta phấn khích, Tiêu Duẫn cố gắng giữ bình tĩnh mà thêm vào.
Triệu Thuần Kiếm trong cơn hoảng loạn đã b*n r* một loại pháo hoa đặc biệt. Người ta nói rằng loại pháo hoa này có thể được nhìn thấy bởi đội cận vệ hoàng gia bên ngoài thành, từ đó đốt khói sói, thông báo cho quân đóng đồn ở biên ải đến cứu viện. Đây là biện pháp giữ mạng của hoàng thất, nếu không nhờ Triệu Thuần Kiếm để lộ, chẳng ai biết đến điều này.
Ta vẫy tay cho hắn lui xuống, ngồi một mình, nghịch chiếc trâm cài tóc cũ kỹ mà đã mòn nhẵn theo thời gian.
Bá Dương hầu, Ninh Chiêu Hàm…
Hắn sẽ ngăn cản ta chăng?
Ngày 3 tháng 3, lễ Thượng Tị, hoa bông gòn rụng, hoa gạo nở.
Cuộc biến động trong cung lần này đã khiến nhiều người mất mạng. Nhân dịp lễ cầu phúc, ta dẫn toàn bộ phi tần trong cung ra ngoại ô kinh thành.
Triệu Thuần Kiếm không biết nghe tin từ đâu, mang theo Ôn Ngọc Hạc nhất quyết đi cùng.
Giờ đây, hắn không còn thuốc nữa, cả người khô héo, vàng vọt. Mỗi khi cơn nghiện thuốc tái phát, hắn lại đánh đập, đập phá đồ đạc, hành hạ cung nhân vô tội.
Cổ của Ôn Ngọc Hạc đầy vết bầm tím.
Nàng thường bị Triệu Thuần Kiếm nhầm lẫn thành Hiền Phúc.
Mỗi khi phát điên, chỉ có Ôn Ngọc Hạc mới có thể làm hắn dịu đi đôi chút. Nhưng hầu hết thời gian, Triệu Thuần Kiếm bóp cổ nàng, hỏi nàng có phải đến đòi mạng hay không.
“Ngươi đến để đón Thập Ngũ sao?.”
Triệu Thuần Kiếm nhất quyết muốn ngồi chung loan kiệu với ta.
“Thập Ngũ đã chết rồi mà?”
Ta cười khẩy, hỏi lại hắn.
“Ngươi biết rõ Thập Ngũ chưa chết.”
Hắn hiếm khi được lúc tỉnh táo như bây giờ, lúc này lại vô cùng bình tĩnh.
“Nếu ngươi muốn đưa Thập Ngũ lên làm hoàng đế, ta sẽ không cản trở. Thập Ngũ và thái tử đều là con của ta.”
“Con của ngươi?!” Cơn giận bùng lên trong lòng ta, giọng nói run rẩy không thể kìm nén.
“Con của ngươi đã chết cùng bát thuốc phá thai đó rồi, ngươi làm sao dám nói Thập Ngũ là con ngươi!”
Triệu Thuần Kiếm bịt tai lại ra vẻ kkhông muốn nghe.
“Thập Ngũ chưa có tên, hãy lấy chữ ‘Trần’ đặt cho nó, gọi là Triệu Gia Trần.”
“Thập Ngũ sẽ không mang họ của ngươi!”
“Nếu không mang họ ta, ngươi vất vả đưa nó về làm gì? Nếu không phải con của ta, nó chỉ là một đứa trẻ vô danh, không gia thế.”
“Vẫn là câu nói đó, ngươi muốn đưa hoàng tử nào lên ngôi cũng được, ngươi sẽ yên ổn làm Thái hậu quyền lực trong nhiều năm.”