Nhưng vấn đề khó khăn nằm ở Thượng Quan Trần Vinh.
“Huynh biết ta và Thập Ngũ đang ở trong nhà, tại sao lại phóng hỏa?”
Ta liếc nhìn thấy Ninh Chiêu Hàm đang lén ra hiệu cho người bên ngoài, hiểu ra và thầm tính kế kéo dài thời gian.
“Thập Ngũ yếu đuối, đốt lửa là để trừ tà khí cho nó.”
“Lời này nói ra cũng thật nực cười, huynh và ta là huynh muội ruột, không cần tìm những cái cớ hoành tráng như vậy.”
“Nếu A Nguyệt muốn ta nói thẳng, thì ta sẽ không vòng vo nữa.”
Mắt đại huynh ta điên cuồng hơn, kích động đến mức giọng nói cũng hơi run rẩy:
“Giao binh phù ra đây, ta sẽ tha cho mẹ con các ngươi!”
“Haha.”
Ta không thể nhịn được cười.
Đại huynh ruột của ta, vì quyền lực mà sẵn sàng xuống tay tàn ác, làm sao ta dám giao bảo vật duy nhất mà mình có thể dùng để bảo toàn mạng sống cho hắn?
Thượng Quan Trần Vinh thấy ta không trả lời, bắt đầu tự mình lẩm bẩm.
“A Nguyệt, muội không cần phải lo lắng, một khi ta chiếm được thiên hạ của nhà họ Triệu, muội sẽ là Trường công chúa cao quý nhất của triều đại mới! Ta biết muội giận ta vì đã phá hoại hôn sự của muội, đúng lúc Ninh Chiêu Hàm cũng ở đây, ta đã cho người bắt hắn, hắn sẽ phục vụ muội suốt đời.”
Năm xưa, ta và Ninh Chiêu Hàm cùng lớn lên trong quân doanh, hai nhà cũng đã định sẵn hôn ước.
Nhưng đại huynh của ta, bị ma quỷ ám ảnh bởi quyền lực, đã nghe lời xúi giục của Triệu Thuần Kiếm, tính kế với lão Bá Dương hầu, khiến Ninh Chiêu Hàm phải đi đồn trú Tây Vực. Sau đó, hắn lợi dụng cơ hội hủy hôn, đưa ta vào cung.
“Cha đã nhường lại chức gia chủ cho muội, ta đã chấp nhận, giờ ta muốn binh phù, muội cũng không nên keo kiệt!”
Thượng Quan Trần Vinh càng lúc càng kích động, hoàn toàn không để ý rằng quân lính của hắn đã bị âm thầm tiêu diệt.
“Đại nhân! Cẩn thận!”
Tên lính cận vệ hét lên kinh hãi khi bị trúng bẫy ngã ngựa.
Ta chăm chú theo dõi trận chiến, im lặng không nói.
“A Nguyệt, hắn phải chết.”
Ninh Chiêu Hàm đứng sau ta thì thầm, cung tên trên lưng đã được cầm trong tay.
Ta im lặng, không tỏ ý kiến.
“Hắn sống thì Thượng Quan gia sẽ phản loạn hoặc suy tàn.”
Đại Ung những năm gần đây không ổn định, gia tộc Thượng Quan với nhiều người trong quân đội, nếu trung thành sẽ là thanh gươm sắc bén của Đại Ung, nếu phản loạn thì chắc chắn sẽ là mối nguy lớn cho triều đình.
“Muội là Quốc mẫu, cũng là gia chủ của Thượng Quan gia, muội phải đưa ra quyết định.”
“Đại Ung không thể chịu thêm một cuộc phản loạn nữa.”
Ta nhắm mắt lại, khi mở mắt, liền đẩy đi mũi tên đã đặt sẵn của Ninh Chiêu Hàm.
Như có sự đồng cảm trong lòng, khi ta nhìn về phía Thượng Quan Trần Vinh, hắn cũng đang nhìn về phía ta.