“Ha, A Nguyệt muốn giết huynh sao?”
Lúc này, trên người hắn đã đầy thương tích, cận vệ cũng chỉ còn vài người.
Hắn đẩy người chắn trước mặt ra, bước từng bước tiến lại gần ta.
“Đến đây nào! Dùng thuật bắn cung mà huynh đã dạy muội, bắn thẳng vào tim huynh trưởng của muội đi!”
Ninh Chiêu Hàm đặt cung vào tay ta. Mũi tên lệch một chút, ta bắn xuống chân hắn.
“Huynh, dừng tay lại! Bây giờ huynh về nhà, tương lai sẽ trở thành quốc trượng quyền lực nhất Đại Ung!”
Hắn vẫn cười điên dại không ngừng.
“Nhiều năm qua, vì danh vọng, vì vinh quang gia tộc, huynh đã vứt bỏ liêm sỉ, vứt bỏ nhiệt huyết, trở thành đứa con trai bị khinh bỉ nhất của nhà họ Thượng Quan.”
“Muội khuyên huynh dừng tay, nhưng đã quá muộn rồi! Huynh không thể dừng lại, Thượng Quan gia của chúng ta cũng không thể dừng lại!”
“A Nguyệt, muội thật ngây thơ.”
“Muội nghĩ tại sao huynh biết tin Thập Ngũ vào kinh, còn Ninh đại nhân của muội sao lại xuất hiện một cách trùng hợp như vậy!”
Hắn cúi xuống, rút mũi tên dưới chân, giương cung về phía ta.
“Vút—”
“Ca—”
Tiếng dây cung vang lên trong đêm, âm thanh thanh thoát, đó là âm thanh đặc trưng của cung nỏ nhà họ Ninh.
Mũi tên từ Ninh gia nổi tiếng với độ chuẩn xác cao, ít người có thể bắn được nếu không qua huấn luyện. Chỉ là năm đó ta thích nghịch ngợm, nài nỉ lão Bá Dương hầu dạy ta bắn.
Một mũi tên xuyên tim, Thượng Quan Trần Vinh buông xuôi, chậm rãi ngã xuống.
Ta đã g**t ch*t chính đại huynh ruột của mình…
Ngay trước mắt cha ta.
Hành cung đêm đó xảy ra một vụ ám sát hoàng đế, tình cảnh hỗn loạn vô cùng.
Trong cơn hỗn loạn, cha ta phát hiện cả ta và đại huynh đều biến mất, cảm thấy không ổn nên vội vàng đuổi theo. Không ngờ, ông lại chứng kiến cảnh hai huynh muội chúng ta giương cung nhắm vào nhau.
Ông lặng lẽ cõng thi thể của đại huynh ta rời đi.
Người đàn ông đã từng oai phong cả đời, giờ đây lưng cũng đã còng xuống.
Trước khi đi, ông giao binh phù của Kinh Kỳ quân cho ta.
“Cha già rồi, không còn lo nổi cho triều đình Đại Ung nữa. Giang sơn và gia tộc Thượng Quan đều phải dựa vào con.”
“Gánh nặng nghìn cân, con phải giữ gìn sức khỏe, giữ vững bản tâm.”
Ta siết chặt tấm binh phù trong tay, đứng ngây dại nhìn bóng lưng cha và đại huynh dần khuất xa, không nhúc nhích.
“A Nguyệt, về thôi.”
Ninh Chiêu Hàm đã đứng bên cạnh ta suốt cả đêm. Thấy trời đã sáng, hắn nhẹ nhàng khuyên ta dừng lại việc trừng phạt bản thân.
Ta cử động khớp xương cứng đờ, quay đầu hỏi hắn:
“Ta, Thập Ngũ và đại huynh, phải chăng nhất định phải có một người chết?”
“Hoàng thượng nói, nếu Thượng Quan đại nhân không chết, ngươi và Thập Ngũ hoàng tử nhất định sẽ bị xử tử.”