“Ninh đại nhân, ngươi quả thật là một con chó trung thành của hoàng đế.”
Câu trả lời đó không nằm ngoài dự đoán, nhưng ta vẫn không thể kìm được sự cay đắng trong lòng, buông lời chế giễu.
“A Nguyệt, đây là sứ mệnh của Ninh gia.”
Ta không còn muốn nói chuyện với hắn, quay người lên ngựa, ném cây trâm đào trong lòng ra ngoài.
“Ngươi nên gọi ta là Hoàng hậu nương nương.”
Ta thúc ngựa phi nhanh, để nước mắt rơi theo làn gió lạnh của mùa xuân sớm.
Khi Thượng Quan Trần Vinh chưa tiếp xúc với quyền lực, huynh ấy vẫn thường cõng ta đi dạo kkhắp các con phố dài, dạy ta cưỡi ngựa bắn cung vào những ngày nắng đẹp, hứa hẹn sẽ tìm cho ta một nam tử tài giỏi nhất Đại Ung làm phu quân.
Đây là mùa xuân lạnh nhất ta từng trải qua.
Ta để Thập Ngũ ở lại biệt viện ngoại ô.
Cuộc phản loạn nhanh chóng bị điều tra ra kẻ chủ mưu, Thượng Quan gia lập tức bị đẩy vào tâm bão.
Ninh Chiêu Hàm, với danh nghĩa Bá Dương hầu, đã đứng ra bảo đảm cho ta, nói rằng chính mắt hắn thấy ta xử tử phản tặc.
Thật mỉa mai thay, đại huynh ta, người từng là tâm phúc của hoàng đế suốt hơn mười năm, đến lúc chết mới hiểu rõ bộ mặt của kẻ mà huynh ấy luôn tin tưởng, nhưng cuối cùng vẫn bị coi là phản tặc.
Triệu Thuần Kiếm đã giết Ôn Ngọc Hạc.
Trên đường hồi kinh, hắn phát điên, rút thanh kiếm của thị vệ và đâm thẳng vào tim nàng.
Ôn Ngọc Hạc ra đi trong đau đớn, như một bông hoa nở rộ rồi tàn lụi.
Lương Triệt Thi nói rằng nàng đã được giải thoát, nàng ra đi với nụ cười trên môi.
Nàng ấy luôn cảm thấy mình không xứng đáng với tình cảm chân thành của Tô Hải Đường.
Khi đối diện với đau khổ, Ôn Ngọc Hạc luôn chọn cách cam chịu. Nàng mang trong lòng gánh nặng của tất cả sự tử tế mà người khác dành cho mình. Khi được chia sẻ đau khổ, nàng không thấy may mắn, mà ngược lại, chỉ thấy sợ hãi và tăng thêm nỗi đau.
Sau khi kể về cái chết của Ôn Ngọc Hạc, Lương Triệt Thi bỗng yêu cầu ta đến thăm Triệu Thuần Kiếm.
Ta ghét gặp hắn, đã bỏ mặc hắn trong cung Chiêu Dương, giao cho những cung nữ cay nghiệt nhất chăm sóc. Trừ phi là chuyện sinh tử, còn lại không ai được phép đến tìm ta.
Ta hơi ngạc nhiên trước sự quyết liệt của Lương Triệt Thi, nhưng lại thấy điều đó hoàn toàn hợp lý. Ta chọn một buổi trưa đẹp trời và đến gặp Triệu Thuần Kiếm.
Hắn đang nôn ra máu, từng ngụm từng ngụm máu đen không ngừng trào ra khóe môi.
Tóc hắn đã hoa râm, ướt đẫm mồ hôi kéo lại thành từng sợi. Gương mặt nhợt nhạt, lấm lem những mảng đỏ, vàng, đen, cứng lại thành vảy.
Rõ ràng, không ai muốn hầu hạ hắn kể từ khi Ôn Ngọc Hạc qua đời.
“Trẫm muốn uống nước.”