Thấy ta đến, Triệu Thuần Kiếm mở miệng ra lệnh.
Một vị hoàng đế bị bỏ rơi như rác rưởi, như một con chó hoang, không có nổi một ngụm nước. Ta đã trả thù được hắn rồi đấy chứ?
Nhìn người đàn ông ta đã tính toán cho đến khi hắn hoàn toàn thất bại, trong lòng ta không cảm thấy sự thỏa mãn như mong đợi.
“Dung phi! Trẫm muốn uống nước!”
Triệu Thuần Kiếm thấy ta không đáp, càng tức giận thì lại nôn ra một ngụm máu đen.
Dung phi, cái tên thật xa lạ.
Ta sắp trở thành Thái hậu rồi.
Lễ bộ mấy ngày trước đã đưa lên cho ta xem danh sách các phong hiệu đã được chuẩn bị. Vì ta sắp lâm triều nghe chính sự nên các phong hiệu đều rất uy nghiêm. Sau khi suy đi tính lại, ta tùy tiện chọn một, “Đức Túc Hoàng Thái Hậu.”
Triệu Thuần Kiếm nằm ngả người trên giường, không còn động tĩnh.
Ta trở về với thực tại, bước tới nhìn hắn một cái.
Hắn vẫn còn thở, ánh mắt cũng có phần tỉnh táo hơn.
“Dung phi, trẫm phải đi tìm Hiền Phúc rồi.”
Ta hiểu rõ, hắn đây là hồi quang phản chiếu.
“Hiền Phúc chắc chắn không muốn gặp ngươi đâu.”
“Trẫm thật sự có lỗi với nàng.”
Triệu Thuần Kiếm hiếm khi thừa nhận sai lầm.
“Trẫm rất nhớ nàng, hoàng hậu của trẫm là người đoan trang, đức độ. Ngay từ lần đầu tiên trẫm gặp nàng, trẫm đã vô cùng yêu mến.”
“Đáng tiếc, trẫm bị giam cầm trong vòng xoáy của quyền lực.”
“Khi con người chạm đến quyền lực, có quá nhiều điều không thể tự mình quyết định. Dần dần, trái tim trở nên chai sạn, biến thành quái vật chỉ biết nuốt chửng tham vọng mà không còn chút cảm xúc nào.”
“Tương lai mười năm của Đại Ung nằm trong tay ngươi, hy vọng đến cuối cùng ngươi vẫn có thể giữ được chút nhân tính như hôm nay.”
Hắn dừng một lúc, rồi nói tiếp.
“Ngươi đã chọn ai làm hoàng đế chưa? Trẫm không còn nhiều thời gian, nên phải giao phó di mệnh.”
Hoàng tộc Triệu gia của Đại Ung có một đội ngũ riêng phục vụ hoàng đế, họ chỉ nghe lệnh hoàng đế, quyền điều động chỉ được truyền miệng qua từng đời hoàng đế.
Ta đứng ở cửa điện Chiêu Dương, quay đầu nhìn lại cung điện này, không ngờ bị những chữ vàng chói lóa làm lóa mắt.
“Dung phi nương nương…”
Ta nheo mắt lại, thấy thái tử đang đứng trước mặt ta, vẻ mặt e dè.
Ta đưa tay xoa đầu hắn.
“Vào đi, phụ hoàng ngươi đang đợi.”
Nhìn theo bóng dáng Triệu Gia Nghiệp bước vào trong điện, ta cũng từ từ quay lưng bỏ đi.
Bên trong điện Chiêu Dương, tình yêu đã chấm dứt, nhưng cung Bồng Lai vẫn mãi trường tồn theo thời gian.
Cả đời Triệu Thuần Kiếm vô tình vô nghĩa, cuối đời lại đi tìm tiên đạo. Không biết sau khi chết, hắn có thể thấy được cảnh tiên giới Bồng Lai hay không.
Năm thứ mười bảy niên hiệu Anh Triết, Cao Tông Triệu Thuần Kiếm băng hà, hưởng dương ba mươi chín tuổi.
Thái tử Triệu Gia Nghiệp kế vị, đổi niên hiệu Minh Đức.
Sinh mẫu của thái tử, Hiền Phúc Hoàng hậu, được truy phong thụy hiệu Cung Thuận, tôn làm Cung Thuận Hiền Phúc Thánh mẫu Hoàng Thái hậu.
Hoàng hậu Thượng Quan Nguyệt Bạch được tôn làm Thái hậu, phong hiệu Đức Túc.