Cái Giá Của Ngai Hậu

Chương 28

Năm đầu niên hiệu Minh Đức, tân đế vẫn chưa đến tuổi nhược quán, Đức Túc Thái hậu buông rèm nhiếp chính, các tấu chương đều do tể tướng phê duyệt thay.

Ninh Chiêu Hàm thấy kinh thành đã yên ổn, bèn dâng tấu xin về lại Tây Vực.

Lúc này, lão tể tướng cuối cùng đã nhận ra, sau cuộc biến động trong cung, ba tấm binh phù đều rơi vào tay ta, tất cả những điều này đều là do ta tính toán từ trước.

Vì thế, lão giữ lại bản tấu của Bá Dương hầu, liên tục trì hoãn không duyệt.

Ninh Chiêu Hàm cầu kiến Đức Túc Thái hậu.

“Công việc hộ giá đã xong, mong nương nương cho phép thần trở lại Tây Vực trấn thủ.”

Phủ Bá Dương hầu khởi nghiệp là hộ vệ của Thái Tổ, lệnh của họ chỉ nghe theo hoàng đế, bảo vệ hoàng quyền là gia huấn của họ.

“Là lão tể tướng giữ lại bản tấu của ngươi, không cho ngươi đi.”

“Nương nương chỉ cần hạ chỉ, thần sẽ đích thân đi tìm tể tướng nói rõ.”

“Ta cũng muốn giữ ngươi ở lại.”

Ta nhẹ nhàng nói.

Nghe vậy, cả người Ninh Chiêu Hàm đột nhiên cứng đờ.

Nhìn thấy phản ứng của hắn, ta không khỏi bật cười.

Giữ hắn lại là quyết định đã được ta cân nhắc kỹ càng.

“Một là để ngươi, tể tướng và ta có thể kiểm soát lẫn nhau, triều đình sẽ không quá lún sâu vào việc kết bè kết phái vì tranh quyền đoạt lợi.”

“Hai là…”

Ta đứng dậy, bước ra khỏi đại điện, nhìn về phía đông nam, đó là nơi gia tộc ta tọa lạc.

“Cha ta đã cáo lão hồi hương, triều đình cần có một tân đại tướng quân trấn giữ.”

Ninh Chiêu Hàm không trả lời, mà lại đổi chủ đề hỏi:

“Nương nương định sắp xếp Thập Ngũ điện hạ thế nào?”

Ta đã từ chối cái tên mà Triệu Thuần Kiếm đặt cho Thập Ngũ, cũng không phong cho nó tước hiệu. Thật đáng khen khi Ninh Chiêu Hàm tìm ra một cách gọi “Thập Ngũ điện hạ” như thế này.

“Thằng bé tên là Trương Thập Ngũ.”

Ta giờ đã bị giam cầm trong hoàng thành. Trước đây ta nghĩ rằng chính sự kìm kẹp của Triệu Thuần Kiếm làm ta khổ sở, nhưng giờ, khi đã tính kế hạ bệ hoàng đế và nắm giữ quyền lực triều đình trong tay, ta vẫn chẳng cảm thấy chút thỏa mãn nào.

Thậm chí vào những đêm khuya, ta không ngừng tự hỏi: liệu ta trả thù Triệu Thuần Kiếm vì Thập Ngũ, hay ta đã bị nơi hoàng cung lạnh lẽo này giam cầm đến mức hóa điên, trở nên tàn nhẫn và vô tình như thế?

Nếu Thập Ngũ ở bên cạnh ta, liệu ta có thể bảo vệ nó không?

“Nó mang họ của dòng họ lớn nhất thiên hạ, sau này sẽ có nhiều thân tộc giúp đỡ, còn ta cũng chỉ là một người bà con xa giàu có của nó mà thôi.”

“Thập Ngũ bị hen suyễn từ khi sinh ra, kinh thành quá khô hanh. Đợi sau mùa hè, ngươi hãy đích thân đưa nó về Giang Nam.”

Ta đứng ở nơi cao nhất của hoàng cung, những áng mây đỏ rực cũng không thể lấp đầy nỗi cô đơn của ta.

Ninh Chiêu Hàm không biết từ khi nào đã đứng bên cạnh ta, đôi mắt bình thản của hắn hiếm khi lộ ra chút cảm xúc.

Một lúc sau, hắn lấy ra một thứ và nhét vào tay ta.

Đó là binh phù của quân đội Ninh gia.

Bình Luận (0)
Comment