Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 68

CHƯƠNG 68

Bàn tình nhân quả nhiên được thiết kế khá đặc biệt, hai ghế ngồi được nối liền thành hình bán nguyệt, bàn đi cùng chính là nửa hình tròn còn lại.

Có điều nhược điểm là các cặp đôi sẽ không thể nhìn mặt nhau khi dùng bữa.

Dù sao cũng được ưu tiên không phải xếp hàng, Thư Mông không đòi hỏi gì hơn, suy cho cùng quan trọng nhất là đồ ăn ngon hay không ngon.

“Hai vị có muốn dùng thử combo tình nhân mới ra mắt không? Rất tiết kiệm, rẻ hơn nhiều so với gọi món lẻ ạ.” Vừa ngồi xuống, một nhân viên khác đã tới tư vấn.

Thư Mộng lật xem thực đơn trên bàn, rồi đưa cho Nguyên Triết bên cạnh: “Anh muốn ăn gì ạ?”

Tuy nói rằng cô mời khách, nhưng cũng phải hỏi khẩu vị Nguyên Triết thế nào.

“Anh không kén ăn.” Nguyên Triết liếc sơ qua thực đơn rồi đẩy lại.

Nếu đã thế, Thư Mông không lăn tăn, trực tiếp ngẩng đầu bảo nhân viên phục vụ: “Vậy làm phiền cho bọn em một combo tình nhân nhé!” Cô vừa lướt qua giá, nằm trong khả năng chi trả.

Nhân viên: “Vâng, xin chờ chút ạ!”

“Sao bỗng dưng lại mời anh ăn cơm?” Trong lúc đợi đồ ăn, Nguyên Triết chợt hỏi.

Do kiểu ghế đặc biệt nên hiện giờ họ ngồi cực sát nhau, Thư Mông hơi nghiêng đầu là gần như thơm má anh.

Cô theo bản năng lùi lại chút, miệng nói: “Do anh mới thắng giải mà! Hơn nữa mai còn là sinh nhật anh.”

Nguyên Triết: “Sinh nhật không phải nên là anh đãi em ư?”

“Thì ngày nào anh chẳng đang đãi em……” Thư Mông buột miệng nói thiệt, Nguyên Triết thoáng ngẩn người bởi câu trả lời của cô, rồi khẽ cười.

“Em để ý chuyện này?” Giọng anh vang rõ trong không gian ồn ào nhờ khoảng cách gần, “Đã lâu rồi phải không?”

Nguyên Triết hỏi chính là Thư Mông có phải hay không để ý nàng vẫn luôn ở tiêu phí Nguyên Triết thời gian cùng tiền tài chuyện này, hơn nữa một người trộm để ý thật lâu.

Nguyên Triết đang hỏi về việc cô áy náy vì luôn tiêu tiền và thời gian của anh, âm thầm lo lắng từ lâu.

Đây vốn là điều cả hai đều ngầm hiểu, chỉ là chưa bao giờ thẳng thắn thảo luận.

Nghe anh nói, Thư Mông do dự một giây rồi gật đầu: “Không thể cứ ăn chùa anh mãi được.”

Nguyên Triết bật cười: “Em từng ăn à?”, đây rõ ràng là trêu cô.

Thư Mông phản ứng cũng nhanh hiểu ngay ý anh, nhưng vẫn mạnh miệng: “Chẳng lẽ không?” Nói xong, cô đảo nhanh mắt xác nhận tình huống các bàn xung quanh, nhanh như chớp thơm chụt lên má Nguyên Triết.

“Anh xem, rồi nè.” Lần đầu tiên cô cả gan thân mật với anh ở bên ngoài. Dù cố ra vẻ thản nhiên nhưng gò mà vẫn vô thức ửng hồng.

Nguyên Triết bị cô tập kích trở tay không kịp đang định phản công thì người phục vụ dã bưng đồ ăn ra.

……

Ăn xong về đến nhà cũng tầm giờ tản bộ sau bữa tối như thường lệ. Chỉ là Thư Mộng lại đang mải mê kiếm cách kiếm cớ kéo dài thời gian, không để anh tắm rửa rồi đi ngủ sớm như mọi ngày.

Bởi 0h đêm nay – thời khắc bắt đầu ngày mới – chính là sinh nhật Nguyên Triết.

Lần đầu bên nhau cùng đón sinh nhật, cô muốn cùng anh đếm ngược.

Nhưng ngồi chờ không thì cũng chán. Sau khi tắm rửa và thay đồ ngủ, cô trở ra phòng khách thấy Nguyên Triết đang thay nước trong lồ ng cho Manh Manh.

“Ố, Manh Manh hôm nay tỉnh táo ha!” Bình thường giờ này nó đã gà gật mà nay vẫn đang nhảy nhót.

“Ừm.” Nguyên Triết làm sau đi rửa tay mới quay lại ngồi xuống cạnh Thư Mông: “Hôm nay xem TV ở đây à?” Anh đang nói đến việc Thư Mông đôi khi thích về phòng chơi máy tính bảng hoặc điện thoại, họa hoằn lắm mới nán lại phòng khách.

“Dạ……” Cô nghĩ mãi, cảm giác nếu nói thẳng: “Muốn chờ tới nửa đêm cùng anh ạ.” thì ngốc quá, hơn nữa muốn tạo bất ngờ, vì thế bèn nói dối: “Tối nay có mưa sao băng! Em muốn xem.”

“Sao băng?” Nguyên Triết đúng là không ngờ tới đáp án này, “Với tình trạng sương mù như hiện tại, mắt thường rất khó quan sát nhỉ?”

Giờ đây muốn xem mưa sao băng trong thành phố thật là khó khăn gấp bội, càng không nói đến việc nhìn bằng mắt thường, lại còn ở khu dân cư đồng bằng. Vì vậy Thư Mông đột nhiên nhắc đến chuyện này, anh hơi ngạc nhiên.

Thư Mông nào tính tới vừa mở miệng đã suýt lòi đuôi cáo, đành phải cố gắng lấp li3m: “Mình cứ thử đi, nhỡ đâu được thì sao?”

Nguyên Triết trước yêu cầu của cô chưa bao giờ từ chối: “Mấy giờ?”

“A, chắc là tầm nửa đêm ạ.” Cô trả lời thật nhanh.

Nguyên Triết dường như hiểu ra điều gì đó, song không nói gì, chỉ đơn giản “Ừ” một tiếng.

Thế là hai người ngồi tựa ghế sofa xem phim, tiện thể trò chuyện giết thời gian. May thay là bộ phim đang chiếu khá hay, nhịp độ tình tiết đều khiến người ta nhập tâm, quên cả đồng hồ quay.

Mãi đến khi hết phim, Thư Mông mới nhớ ra cầm điện thoại kiểm tra giờ, vừa qua 23h vài giây, sắp tới lúc rồi.

Manh Manh đã buồn ngủ từ trước, tự cuộn tròn lại chui vào ngôi nhà nhỏ trong lồ ngủ rồi —— Thư Mông còn vì chỉnh nhỏ âm lượng TV.

“Buồn ngủ?” Nguyên Triết thấy cô không nhịn được dụi dụi mắt, hạ giọng hỏi, “Muốn đi ngủ không?”

Thư Mông không muốn bỏ ngang, với lại cả năm mới thức khuya một lần, không làm nổi thì kém quá. Trước khi xuyên sách, cô chính là một cú đêm chính hiệu, rúc vô ổ chăn đọc truyện quên luôn giờ giấc.

Ai ngờ theo lịch sinh hoạt của Nguyên Triết, bây lại không chịu nổi.

Cô lại không kìm được ngáp một cái, nhưng vẫn kiên trì đáp: “Không ạ, sắp được xem rồi mà.”

Nguyên Triết cười bất lực lắc đầu, đứng dậy lấy hai cái ghế, đi về phía ngoài hiên. Tuy nó ở trong nhà, nhưng có một cánh cửa lách nối ra sân nhỏ.

Thư Mông muốn ngắm sao băng, đương nhiên không gian ngoài trời càng thích hợp.

Sau khi anh sắp xếp xong ghế, quay lại nắm tay cô dắt ra, cùng ngồi xuống trong sân.

Hình như đây là lần đầu tiên cô ngồi trong vườn nhà Nguyên Triết, lại còn để ngắm sao trời vào đêm thế này. Đáng tiếc, đúng như những gì Nguyên Triết bảo, chất lượng không khí mấy năm nay ngày càng tệ, sương mù dày đặc, căn bản không ngắm được ngôi sao nào.

Thư Mông ngửa cổ nhìn trời mãi mới thấy được sao Bắc Đẩu lấp lánh ở phương bắc, ngôi sao duy nhất cô có thể tìm thấy lúc này.

Bây cũng mới hơn mười một giờ rưỡi.

“Em lạnh không?” Nguyên Triết thấy cô vô thức rùng mình, nhận ra tuy gió đêm chỉ thổi nhẹ nhưng nhiệt độ vẫn thấp hơn trong phòng.

Thư Mông thấy cũng không có vấn đề gì lắm, lắc đầu nói: “Dạ không sao.”

“Ngồi lâu sẽ dễ bị cảm đấy.” Anh khẽ nhíu mày, “Mình vào trong đi?”

Thực ra cô không quá quan trọng chuyện trong hay ngoài nhà, bởi mưa sao băng vốn chỉ là cái cớ, mục đích thực sự là cùng anh đón giây phút đầu tiên của ngày sinh nhật. Bởi vậy không ngoan cố, hơi hơi gật đầu như có như không: “Vào nhà xem cũng được ạ.”

Nguyên Triết được cô đồng ý, lập tức đứng dậy bế bổng cô lên.

“Á?” Thư Mông giật mình, theo bản năng ôm cổ anh, chân quơ quơ, “Còn mấy cái ghế ạ?” Nhưng đối phương đi thẳng, không có ý định quan tâm chúng nó.

Nguyên Triết: “Theo nguyên tắc bên nặng bên nhẹ trước đã.”

Thế nhưng lời này rơi vào tai Thư Mông lại thành hàm ý khác: “Nặng…… ạ?”

Nguyên Triết sửng sốt, thoáng bật cười: “Không nặng.”

Cuối cùng cô vẫn hơi ngượng, dù sao giờ đã vào trong nhà, cô liền giãy nhẹ một cái: “Thả em xuống đi.”

……

23 giờ 58 phút.

Thư Mông không kìm được việc liên tục xem giờ suốt 5 phút trước, đến mức Nguyên Triết cũng phát giác sự khác thường. Cơ mà trong lòng anh đã sớm tỏ nên không mở lời hỏi cô.

Lúc này cô đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, được cái Nguyên Triết đã kéo ra hết cửa lùa ngăn cách phòng khách và hiên nhà, vì vậy ngồi đây cũng có thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài.

Có điều, mưa sao băng vốn chỉ là chuyện bịa, đương nhiên sẽ không xuất hiện, do vậy tại phút cuối, cô lại liếc nhìn hộp quà đã giấu sẵn dưới bàn từ hôm qua.

Khi màn hình điện thoại hiện 23h59, Thư Mông trong lòng thầm đếm ngược từng giây, không biết rằng Nguyên Triết đang ngắm mình.

Cho nên, lúc cô đếm tới “Mười, chín……”, ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt dịu dàng như biển lặng của anh. Thư Mông bất giác chìm vào trong đó, mãi đến khi di động rung lên do cài đặt nhắc nhở, mới choàng tỉnh.

“…… Sinh nhật vui vẻ!” Cô vội vàng nói lời chúc. Mà Nguyên Triết dường như cũng không quá bất ngờ: “Cảm ơn em.”

Nhưng dẫu sao không thể bỏ ngang giữa chừng, cô tiếp tục nốt kịch bản đã chuẩn bị: “Đây là sinh nhật đầu tiên của anh chúng ta đón cùng nhau, sau này sẽ có lần thứ hai, thứ ba……”

Cô cúi người lấy hộp quà dưới bàn, đưa anh: “Cho nên đây là món quà sinh nhật đầu tiên em tặng anh. Tuy rằng lần này chưa được tốt lắm, nhưng năm sau nhất định sẽ tốt hơn!”

Anh nhận lấy, nhẹ nhàng tháo dải ruy băng bên trên, bóc quà —— một chiếc cà vạt màu sắc nhã nhặn, họa tiết đơn giản, thương hiệu cũng là một hãng bán khá chạy.

“Em lén đi làm thêm?” Nguyên Triết mỉm cười hỏi, gần như ngay lập tức đoán ra tất cả.

Thư Mông ngượng ngùng: “Dạ, cũng chỉ làm thêm mấy ngày ngắn hạn thôi ạ.” Thế nên không kiếm được nhiều tiền, bằng không chắc chắn sẽ mua món quà xịn hơn.

“Cảm ơn em, đây là quà sinh nhật đầu tiên anh nhận được trong rất nhiều năm.” Nguyên Triết trìu mến nhìn nó, rồi trịnh trọng đặt sang bên cạnh.

Nhưng ngay sau đó, anh bất ngờ chuyển chủ đề, cười hỏi: “Thế sao băng em định ngắm đâu rồi?”

Thư Mông đành giả vờ ngơ ngác: “Sao băng nào ạ?”

“Không nhớ?” Nguyên Triết nhướng mày.

Thư Mông biết anh đang trêu, bởi vậy dứt khoát sử dụng tuyệt kỹ —— nhại lại: “Không nhớ?”

Quả nhiên tuyệt kỹ vừa ra trận, ánh mắt Nguyên Triết liền trở nên khó lường: “Mông Mông, em biết nhược điểm của Cái Máy Nhại không?”

“Nhược điểm ạ?” Lần này cô thực sự bối rối.

Nguyên Triết cười nhìn nàng: “Nhược điểm chính là công tắc.”

“Công tắc?” Cô khó hiểu nhìn anh.

Bỗng cảm giác ấm áp mềm mại bao trùm lấy môi cô, phá tan hàng phòng ngự dễ như trở bàn tay, cướp đi hơi thở ngọt ngào.

Hôn xong, Nguyên Triết khẽ lướt ngón tay qua khóe môi cô: “Đã tắt công tắc.”

Thư Mông ngơ ngẩn nhìn hắn, hồi sau mới chui vào lòng anh: “Vậy cái máy nhại này có vẻ không được ổn định đâu ạ. Cả đời sẽ thi thoảng tự khởi động máy.”

“Ừ,” Nguyên Triết ôm chặt lấy Thư Mông, nhẹ nhàng đặt nụ hôn l3n đỉnh đầu cô, giọng nói mang theo sự dịu dàng khó giấu: “Anh chịu trách nhiệm bảo hành trọn đời.”

Bình Luận (0)
Comment