Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang

Chương 69

PHIÊN NGOẠI 1

Có lẽ là bởi vì vào đông, sau trưa khi ánh nắng chiếu xuống làm Manh Manh thấy thật ấm áp.

Hôm nay hai cái chủ nhân đều nghỉ ở nhà, chẳng qua vừa rồi đã cùng nhau ra ngoài.

Nghe nói là đi “Mua đồ ăn” —— ừm, chắc là một cách để tìm kiếm thức ăn mang về nhỉ? Cơ mà Manh Manh lớn như vậy nhưng chưa từng tự đi kiếm ăn.

Khi còn nhỏ ở với mẹ, nó và các anh chị em cũng ăn đồ do con người cho, sau tầm nó hơn sáu tháng tuổi một chút, thì đi theo một ông lão tóc bạc phơ.

Nó biết đây là “Mua về nhà” —— nó nghe thấy mấy chú vẹt khác loại ở những lồ ng chim bên cạnh nhắc qua.

Sau khi “về nhà”, nó phát hiện ông lão này thiệt sự đối xử với nó rất tốt, chẳng hạn như cho nó ăn những thức ăn ngon mà nó chưa từng được ăn: các loại hạt, hạt lúa mạch, trái cây sấy và xương mực — tất cả đều ngon hơn lúa mì nhiều.

Ông lão tự xưng “Gia gia”, thật là cái tên kỳ lạ, cơ mà ông lão lấy tên cho nó cũng được —— “Manh Manh”.

Đáng tiếc ở sau giấc ngủ trưa dài sung sướng, hết thảy đều thay đổi.

Nó đột nhiên trở lên to ơi là to, còn nằm ở một nơi trắng xóa. Những con người lạ mặt bên cạnh cứ nói chuyện với nó, nhưng nó chẳng hiểu gì cả.

Manh Manh cố bay lên, lại phát hiện cơ thể hình như đã khác xưa…… Không cánh, không lông, không móng vuốt, giống y con người.

Đoạn thời gian đó nó sống không được tốt lắm.

Mỗi ngày đều cố gắng trốn khỏi nơi đó, nhưng luôn bị ngăn cản, hơn nữa nó cũng chẳng biết những người mặc đồ trắng trăng kia đang nói gì với mình. Những lời đó khó hiểu hơn nhiều so với tiếng người mà nó từng nghe, khiến nó không hiểu nổi.

Và mỗi lần chìm vào giấc ngủ rồi lại tỉnh dậy, nó luôn mong chờ mình có thể biến trở lại – chỉ tiếc là không thấy.

Cho đến rất rất lâu sau, nó mới nhìn thấy một người, dắt theo một chú vẹt đến thăm nó. Mà chú vẹt kia, không biết vì sao, lại giống nó đến lạ.

……

Ngoài cửa sổ tiếng chim hót líu lo êm tai làm Manh Manh mới lơ mơ tỉnh từ cơn mê màng.

Hình như ban nãy nó đã nằm mơ…… Nó mơ màng ngẫm lại hình như là về những trải nghiệm kỳ lạ trước đây. Có điều bây không phải lúc hồi tưởng, nó nghe thấy tiếng chim hót bên ngoài cửa sổ không dứt, và nó dường như hiểu được ý nghĩa.

Có vẻ con chim đó đang gọi: “Anh vũ, anh vũ”?

Manh Manh tò mò bay ra khỏi lồ ng—— có đôi khi nữ chủ nhân cũng tên “Manh Manh”* sẽ sơ ý quên khóa chặt cửa lồ ng, nên nó cỏ thể len lút chuồn ra.

Phiên âm tên trong tiếng trung của nữ chính và chú vẹt đều là: /Méng Méng/, vẹt nhỏ không biết chữ chỉ biết phát âm giống nhau =)))

Tuy nhiên nó hiếm khi làm vậy, rốt cuộc bên ngoài cũng chẳng có gì vui.

Lúc này Manh Manh lần theo âm thanh nhìn phía cửa sổ, quả nhiên trên bậu cửa phía ngoài ban công có hai chú chim. Một con đầu trắng phớ, thân lại đen; một con khác đen thui toàn thân.

Mà hai con chim bên ngoài cùng lúc nhìn thấy nó, vì thế càng hăng say gọi: “Anh vũ, anh vũ!”

Làm một con chim nhà phải giữ gìn phẩm giá, không nên giao du với chim ngoài hoang dã —— đây là những lời dặn dò từ những con vẹt khác trong chuồng trước đây.

Chỉ là Manh Manh quả thực hơi chán, vì thế nó thoáng chần chờ, rồi bay tới đậu đối diện chúng.

“Anh vũ, ngươi rốt cuộc tới!” Con chim đầu bạc reo lên.

Manh Manh: “Ngươi là ai?”

Nó hỏi chuyện khiến đối phương sửng sốt, trên cái đầu nhỏ xíu dường như hiện lên dấu chấm hỏi to đùng: “Anh vũ anh vũ, ngươi không nhớ ta ư?”

Manh Manh hiển nhiên không quen biết hai đứa nó: “Các ngươi là ai thế?”

Con chim đen nhánh bên cạnh lúc này cũng nhận ra điểm bất thường, đánh giá Manh Manh từ đầu đến chân hồi lâu: “Ngươi thật sự không nhớ chúng ta?”

“Các ngươi có phải tìm nhầm chim rồi không.” Manh Manh trả lời.

“Sao có thể?! Chúng ta lại không phải con người, không phân biệt được đồng loại, ngươi trông giống y hệt anh vũ chúng ta quen mà!” Đầu bạc ríu rít phản đối.

Manh Manh càng thấy vô cùng khó hiểu: “Nhưng ta đâu quen các ngươi.”

“Làm sao bây giờ?” Con chim đầu bạc kia quay sang chim đen, giọng đầy lo lắng: “Anh vũ có phải bị cái bệnh mất trí nhớ gì đó không? Nhưng đó không phải bệnh chỉ có con người mới mắc sao? Ta chỉ nghe thấy trên cái con ‘gà có điện’* của tụi nó từng nói thôi!”

“Đó là TV*,” chim đen bất lực sửa sai, nói xong nó lại nhìn về phía Manh Manh đứng sau kính, giọng điệu chân thành: “Không biết giải thích thế nào, nhưng thực sự chúng ta biết ngươi, thậm chí chúng mình còn rất thân nhau.”

*Vì sao con bông lau nó lịu là do, hai từ phát âm gần giống nhau: 电的鸡/Diàn de jī/(gà có điện) với 电视机/diànshìjī/: TV

“Nhắc mới nhớ,” chim đen cuối cùng nhận ra điểm khác biệt lớn nhất với chú vẹt kia với chú vẹt chúng quen ở đâu rồi, “Ngươi không nhại lại?”

Manh Manh ngẩn người: “Nhại lại?” Hình như nó đã nghe thấy từ này từ miệng hai chủ nhân, nhưng nó không hiểu đó nghĩa là gì.

“Tức là ngươi có thể tự nói chuyện ư?” Chim đen kiên nhẫn giải thích.

Manh Manh gật đầu: “Đương nhiên, cơ mà ta không nói được tiếng người.”

“Hả!” Đầu bạc lúc này còn líu lo kêu lên đầy nghi ngờ, “Sao ta lại nhớ là anh vũ nó biết nói tiếng người nhỉ?”

Mấy con chim không khỏi ba mặt nhìn nhau.

Địa chỉ không sai, ngoại hình anh vũ cũng không đổi, nhưng lại bị bảo là không có ký ức về việc quen biết chúng……

May thay Manh Manh đã chủ động mở miệng, khả năng bởi vì nó hiếm khi có cơ hội trò chuyện cùng đồng loại: “Kỳ thật, ta có lẽ từng gặp con chim các ngươi kể.”

“Hả?”

Manh Manh nghiêng nghiêng đầu: “Chẳng qua, nó đã lâu lắm rồi không xuất hiện.”

Nó còn nhớ rõ lần cuối bắt gặp là trên bàn cơm, khi đó nó bỗng dưng biến thành con người, nhìn thấy con chim giống mình. Sau đó, nó bị mệt mỏi rã rời ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại đã trở về cơ thể của mình.

Từ đấy tới nay, mấy tháng nay chưa từng gặp lại nó, cơ thể cũng không có gì bất thường.

“Kia nó sẽ còn trở về sao?” Con chim ngoài cửa hỏi.

Manh Manh thành thật đáp : “Không biết.”

Hai đứa kia trầm mặc.

Thấy chúng nó không nói lời nào, Manh Manh cũng thấy hơi cụt hứng, chuẩn bị bay khỏi bậu cửa quay về lồ ng, có điều không ngờ lại vang lên tiếng gọi sau lưng: “Chờ một chút!”

Vừa kêu chính là con chim đen, Manh Manh không biết đây là loại chim gì, tuy toàn thân nó màu đen nhưng lại không giống như con quạ đáng sợ trong truyền thuyết.

“Thật ra lần này đến tìm nó là vì vợ ta đẻ một ổ trứng, đã sắp nở.” Chim đen kể, giọng pha chút dịu dàng, “Ban đầu định mời nó cùng tới nhà ta đón lũ trẻ, đáng tiếc……”

Nó nói đến đây, dừng một chút lại rồi nhìn về phía Manh Manh trong cửa sổ, mời: “Nên, ngươi có thời gian tới không?”

Manh Manh vốn định từ chối lời mời của chú chim xa lạ này, nhưng con đầu bạc cũng bắt đầu hùa theo khuyên nhủ: “Đến đi đến đi! Tuy không biết ngươi mất trí nhớ hay không quen chúng ta thiệt, song mình có thể làm bạn bè mà, bắt đầu từ bây giờ luôn!”

“Bạn bè?” Manh Manh lặp lại từ này.

“Đúng rồi đúng rồi, chúng ta có thể đẫn ngươi đi ăn ngon, đi chơi cùng ngươi nha!” Chim đầu bạc hưng phấn khẳng định.

Manh Manh thoáng trầm ngâm, nhìn hai đứa ngoài cửa kính, quyết định: “Cửa sổ này mở kiểu gì?”

Đầu bạc: “Trời, sao ngươi ngố hơn xưa như thế, quả nhiên mất trí nhớ sẽ thành kẻ ngốc ư?”

Manh Manh: “…… Vậy ta không đi nữa.”

Đầu bạc: “Éc không được không được!…… Hoét đen ngươi mau mau nghĩ cách!”

Hoét đen:……

***

Khi Nguyên Triết và Thư Mông về đến nhà, liền thấy lồ ng chim trống trơn kèm cửa sổ ban công hơi hé.

“Không thấy bé Manh Manh!” Thư Mông hoảng hốt kêu lên.

Nguyên Triết nhìn qua “Hiện trường vụ án”, từ phòng khách đi ra ban công quan sát một lượt, rồi kết luận: “Đừng vội, đại khái chỉ là học theo ai đó, tạm thời trốn nhà đi chơi thôi.”

Thư Mông:?!

“Chuyện đó đã qua bao lâu rồi ý.” Thư Mông đứng phía sau, vòng tay ôm lấy eo anh, “Hóa ra anh cũng thù dai thiệt nha!” Nói rồi ngón tay còn men theo đường eo véo một cái vào cơ bụng của anh, coi như trả thù.

Nhưng Nguyên Triết chợt xoay người —— làm cô rất nhanh biết rằng mọi sự đều có giá của nó, vừa định quay đầu bỏ chạy thì bị ôm chặt ngang eo.

“Ưm……”

Đến khi được buông ra chân cô đã mềm nhũn, dựa vào anh hít một hơi thật dài lấy oxy.

“Em bảo anh thù dai mà.” Giọng nói dịu dàng của Nguyên Triết pha chút ý cười khó nén.

Thư Mông nhướng mày: “Em nói gì cũng đúng sao?”

“Đương nhiên.”

Dù sao đã bước vào chế độ “Vợ chồng lâu năm”, cô liền tức khắc nhập vai theo anh: “Vậy thì anh mau nấu bữa ăn thịnh soạn cho em.”

Nguyên Triết: “Vâng , phu nhân.”

“Khụ khụ……” Thư Mông bị anh gọi mà má xinh ửng hồng, đành lảng sang chuyện khác: “À mà, bé Manh Manh thật sự sẽ trở về?”

Nguyên Triết cười cười: “Chắc là sẽ. Nhưng nếu quả thực không về, thì chỉ có thể nuôi bé Mông Mông lớn thôi.”

“Bé lớn không tốt sao?”

“Mang tới thêm một em bé nữa là được.”

“…… Khụ khụ!”

Thừa dịp hai chủ nhân lại đang nói chuyện nó nghe không hiểu, vẹt nhỏ Manh Manh bay vèo vào ban công, đóng cửa sổ, nhanh như chớp lén trở về lồ ng chim.

Thì ra đó là những chú chim non mới nở từ trứng sao…… Ừm, không biết khi nào nó cũng có thể thử ấp một lần nhỉ.

Bình Luận (0)
Comment