Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 110 - Chương 111 - Nhà Đâu Rồi?

Chương 111 - Nhà đâu rồi?
Chương 111 - Nhà đâu rồi?

“Tiểu Bạch ca, Lam Tinh này khắp nơi đều có, cần phải vui vẻ như vậy sao?”

Lâm Tố và La Tâm nhìn Thư Tiểu Bạch.

Trên đường trở về, nụ cười của Thư Tiểu Bạch chưa từng dừng lại.

“Ngươi ko hiểu.”

Lần này Thư Tiểu Bạch lại tăng được hơn 5 vạn(50 nghìn) điểm Huyễn tưởng.

Công lao này phải quy cho việc mẫu thú nữ vương chiếm cứ mỏ quặng, chúng nó giúp Thư Tiểu Bạch đào móc ko ít khoáng thạch Lam Tinh ra.

Chỉ cần có cái mỏ Lam Tinh ở đây, mình cơ hồ sẽ ko thiếu điểm Huyễn tưởng.

“Chủ nhân, ngươi có thể mang ít một chút hay ko, ngươi biết nhiều Lam Tinh như vậy nặng thế nào ko?” Đại Đầu oán trách.

Thư Tiểu Bạch, Lâm Tố và La Tâm ngồi trên lưng nó thì ko nói.

Nhưng hắn còn muốn cõng hơn vạn khối Lam Tinh, hơn nữa khoáng thạch Lam Tinh vẫn còn có một lớp da bằng đá, ít nhất cũng phải hai mươi tấn.

Cơ hồ đã bằng một phần ba cân nặng của hắn.

“Bay từ từ, cũng ko vội về nhà.” Thư Tiểu Bạch ko cho là đúng nói.

Đại Đầu khóc ko ra nước mắt, chỉ có thể chậm rãi bay.

Một mực bay đến nửa đêm, lúc này mới bay đến vùng trời của nhà mình.

“Chủ nhân, ta tìm ko được nhà.”

“Bay thấp một tí, có phải là bay qua rồi hay ko?”

“Làm sao lại thế được, mỗi ngày ta đều bay tới bay lui, làm sao có thể bay qua được.”

Mặc dù Đại Đầu tin tưởng vững chắc mình ko có bay qua nhà.

Nhưng mà vẫn hạ thấp độ cao xuống.

Kiến trúc và hoàn cảnh xung quanh đều ko sai…

Thư Tiểu Bạch vẻ mặt cũng hoang mang.

“Đó ko phải là khu Viên Lâm của nhà chúng ta sao? Nhưng vì sao ko thấy nhà của chúng ta đâu?”

Tất cả mọi người có chút ko hiểu, sau khi thăm dò một vòng lại trở về, tầm mắt của mọi người rơi vào một bãi phế tích.

“Đây là…đây ko phải là nhà chúng ta sao?”

“Đại Đầu, hạ xuống.”

Mọi người nhảy xuống từ trên lưng rồng, tất cả đều mờ mịt nhìn vào phế tích trước mặt.

Chit chít chít chít---

Mọi người cúi đầu nhìn, Tiểu Tiểu Bạch?

Thư Tiểu Bạch nâng Tiểu Tiểu Bạch lên: “Tiểu Tiểu Bạch, ở đây xảy ra chuyện gì?”

“Kẻ địch, tập kích.” Tiểu Tiểu Bạch lời ít mà ý nhiều.

“Mấy người An Nam đâu?”

“Dưới mặt đất, ẩn nấp.”

Vì dáng người của Tiểu Tiểu Bạch nhỏ, nên có thể tự do di chuyển giữa các khe hở.

Thư Tiểu Bạch lập tức triệu hồi ra mười Thạch Cự Nhân, cuống quít đào móc.

Lúc này Đại Đầu cũng đã thu lại thái độ lỗ mãng, yên lặng đi lên hỗ trợ.

Cuối cùng, đào móc hơn nửa tiếng mới nhìn thấy tường đá mà An Nam dựng lên.

Thư Tiểu Bạch lập tức để người đá đào chậm lại, tránh cho việc sụp đổ lần thứ hai.

“Cứu ….cứu mạng..” Lý Thục Vân phát ra âm thanh yếu ớt.

Lý Thục Vân và An Nam Mộc Kiến Bình đều nằm dưới tảng đá, Mộc Kiến Bình thân thể cuộn tròn trong ngực còn đang ôm Tiểu Tiểu Hắc.

Bởi vì nguyên nhân thiếu dưỡng khí, ngoại trừ Lý Thục Vân còn giữ được chút ý thức. An Nam, Mộc Kiến Bình và Tiểu Tiểu Hắc đều chìm vào hôn mê bất tỉnh.

Thư Tiểu Bạch đem từng người cứu ra.

“Nhị nha đầu, chuyện gì đã xảy ra?”

Thư Tiểu Bạch dùng âm thanh cực kỳ trầm thấp hỏi.

“Ta ko biết…chúng ta bị tập kích…” Lý Thục Vân sắc mặt tái nhợt: “Đúng rồi…là Chiến Tranh học viện, là bọn họ tập kích chúng ta, trong những người tập kích chúng ta có cả kẻ thù của ta.”

“Lão Cừu đâu? Chu Cần đâu? Còn có muội muội của hắn nữa? Ở bên dưới sao?”

“Ta…ta ko biết….ta ko thấy bọn họ, có khả năng bị bắt đi, hoặc là…” Lý Thục Vân cúi đầu, ko nói ra nửa câu sau.

“Tiếp tục đào! Sống phải thấy người chết phải thấy xác.”

Mấy người đá thậm chí còn đào đến tận phòng phát điện Hồng Tinh ở dưới đất. Vẫn ko thấy Lão Cừu và huynh muội Chu gia.

Kết quả này ngược lại để Thư Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra.

Ít nhất cũng ko phát hiện ra thi thể của bọn họ.

“Các ngươi ở lại đây chăm sóc bọn họ, ta đi mang mấy người lão Cừu về.” Thư Tiểu Bạch nhảy lên lưng Đại Đầu.

La Tâm nhảy lên theo: “Tiểu Bạch ca, ngươi định để ta dùng ma pháp Vong Linh trị liệu cho bọn họ sao?”

Lâm Tố nhìn La Tâm một chút, lại nhìn Thư Tiểu Bạch một chút, sau đó thở thật dài.

Quả nhiên….ma pháp Quang minh chỉ là nghề nghiệp phụ trợ.

……

Trên đường trở về khu an toàn, Sâm La và Vu giáo sư ngồi trong cùng một chiếc xe, La Hoàng thì đang lái xe.

“Giáo sư, Ngự Sủng của Băng Lam chắc ko phải là thú tiến hóa đi.”

“Đúng vậy.”

“Chắc nó cũng ko phải là duy nhất đi?”

Sâm La tin tưởng, nếu như Băng Hoàng chỉ có một, Vu giáo sư sẽ ko đơn giản mà đưa cho Băng Lam như vậy.

Vu giáo sư cười hai tiếng, cũng ko trả lời câu hỏi của Sâm La.

“Thực lực của Băng Lam đã đến cực hạn chưa?”

“Trước mắt mà nói thì xác thực đã đến cực hạn.” Vu giáo sư nói.

“Trước mắt?” Sâm La nheo mắt nhìn Vu giáo sư.

“Nếu như hạng mục nghiên cứu của ta có đột phá, vậy thì thực lực của Băng Lam sẽ cường đại đến mức ko thể tưởng tượng nổi, thậm chí đi đến cấp bậc Một Thành cũng có thể.”

“Đến cùng ngươi đang nghiên cứu cái gì? Hệ thống Ngự Thú của ngươi ko phải đã thành công rồi sao?”

“Khống chế Ngự Sủng chỉ là bước đầu tiên.” Vu giáo sư hai mắt ánh lóe sáng.

Thấy Vu giáo sư ra vẻ thần bí, hiển nhiên vẫn còn chuyện giấu diếm.

Sâm La đổi đề tài: “Ta ko có thiên phú để trở thành Ngự Thú sư sao?”

“Cũng ko phải là ko có, nhưng mà thiên phú của người chỉ tương đương với mấy học viên kia, cho dù thu hoạch được Ngự Sủng, chỉ sợ cũng tương đương với Ngự Sủng của bọn hắn, lấy thực lực hiện nay của ngươi, loại Ngự Sủng bình thường này đối với ngươi mà nói ko có chút ý nghĩa nào.”

“Có biện pháp nào khác ko?”

“Tăng cường sóng điện não.” Sâm La nói ra: “ Mặc dù ta đối với phương diện này cũng có chút nghiên cứu, đáng tiếc vẫn ko có bất cứ đầu mối nào, ta hy vọng ngươi có thể đầu nhập một chút tinh lực ở phương diện này.”

Sâm La tiến hành đầu tư cho Vu giáo sư, tự nhiên cũng hy vọng có thể nhận được một chút hồi báo.

“Ta sẽ điều chỉnh phương hướng nghiên cứu của ta.” Vu giáo sư ko phải phần tử ngoan cố, tất nhiên hắn biết tài nguyên bây giờ của mình là do ai cung cấp.

Bình Luận (0)
Comment