Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 109 - Chương 110 - Kẻ Địch Quá Mạnh Mẽ (2)

Chương 110 - Kẻ địch quá mạnh mẽ (2)
Chương 110 - Kẻ địch quá mạnh mẽ (2)

“Tình huống cụ thể ở bên trong đó như thế nào.” Vu giáo sư nói.

Vương Bằng hơi chần chờ một chút, tuyệt đối ko thể nói mình bị một con chó con đánh cho trọng thương.

“Vừa rồi ta thông qua Thần Phong, bay lên trên sân thượng, ko nghĩ đến bọn họ đã sớm mai phục, ta vừa hạ xuống đã bị vây công.”

Vương Bằng thêm mắm thêm muối nói, chỉ gia tăng mình dũng cảm anh hùng ra sao, đại sát tứ phương như thế nào.

Tiếc răng đối phương người đông thế mạnh, song quyền nan địch tứ thủ, cuối cùng kéo lấy thân thể trọng thương trốn trở về.

“Những người khác đâu, tình hình chiến đấu của bọn họ thế nào?”

“Bọn họ đều bị ngăn ở cửa tòa nhà, mà còn thương vong thảm trọng.”

Vu giáo sư và Sâm La liếc mắt nhìn nhau.

“Không nghĩ đến đối phương có nhiều người như vậy.”

“Xem ra chỉ dựa vào học viên là ko thắng được.” Sâm La nói.

Vu giáo sư chần chờ một chút, nói ra: “Chủ lực của họ vẫn chưa ra tay.”

Vu giáo sư và Sâm La biết thực lực của đối phương ko chỉ có thế này.

Cho nên bọn hắn vẫn luôn phòng bị.

Nhưng bây giờ nếu bọn hắn ko ra tay.

Những học viên này có khả năng chết sạch.

“Trận chiến này ko phải những tân binh này có thể ứng phó được.”

“Viện trưởng, để các học viên rút lui đi.” Vu giáo sư biết Sâm La muốn hắn ra tay.

Mỗi một học viên đều đeo máy truyền tin nên có thể nhận được tin tức.

Rất nhanh, các học viên bắt đầu dồn dập rút lui.

Trong tòa nhà, mấy người An Nam cũng ko truy kích.

Sau khi Sâm La và Vu giáo sư thấy các học viên đã rút lui ra ngoài, vẻ mặt đều trở nên ngưng trọng.

Nhân số học viên đã ít đi một phần ba.

“Gia Lăng, nói cho ta biết tình hình chiến đấu vừa rồi.” Sâm La chỉ một học viên rồi nói.

Học viên tên Gia Lăng kia vẫn còn sợ hãi ko thôi, đem tình hình chiến đấu kể lại một lần.

Thế mà bọn họ lại chỉ chiến đấu với một người và một con chuột.

Nhiều người như vậy, thế mà bị một người một chuột đánh cho tổn thất nặng nề.

“Giáo sư, chuột cũng có thể tiến hóa sao?”

Theo lời Gia Lăng, tựa hồ con chuột này ko khác gì với thú tiến hóa.

Chỉ là năng lực còn mạnh mẽ hơn.

“Trên lý thuyết mà nói thì có khả năng này.” Vu giáo sư gật đầu: “Nhưng hình thể của chuột quyết định nó gần như ko có khả năng mạnh mẽ hơn dị thú bình thường, trừ khi….”

“Trừ khi cái gì?”

“Trừ khi là tiến hóa đến tầng sâu hơn, tiến hóa triệt để hơn so với dị thú bình thường.” Vu giáo sư nói.

“Một con chuột có thể đánh bại nhiều học viên như vậy, nếu như số lượng nhiều một chút, thì chúng ta còn đánh cái gì nữa.”

Sâm La nhíu mày, hắn cảm thấy thực lực của đối phương vượt qua suy nghĩ của mình. Mà chủ lực của đối phương rõ ràng còn chưa ra tay.

“Băng Lam, tiếp theo ngươi lên.”

“Lão sư, muốn làm đến mức độ nào?” Băng Lam hỏi.

“Hủy diệt.”

…….

Một bóng dáng bồi hồi phía trên tòa nhà.

Hiện tại Băng Lam đang đứng ở trên lưng Băng Hoàng.

Giờ phút này, nàng cảm thấy mình đang nắm giữ toàn bộ thế giới.

“Băng Hoàng, có thể phá hủy tòa nhà phía dưới được ko?”

“Có thể.” Băng Hoàng đáp.

“Vậy ra tay đi.”

Băng Hoàng lơ lửng ở trên không trung.

Băng Lam sợ run cả người, nàng cảm giác được một cỗ không khí lạnh đang ngưng kết ở xung quanh.

Đúng lúc này, Băng Lam thấy xung quanh từng khối băng tinh đang lơ lửng giữa ko trung, số lượng phải có mấy trăm khối.

Trên mặt Băng Lam lộ ra vẻ khó tin.

Mặc dù nàng vẫn biết Băng Hoàng rất mạnh mẽ.

Nhưng cho đến bây giờ vẫn chưa chân chính chiến đấu qua.

Càng ko có cơ hội để cho Băng Hoàng buông tay buông chân ra đánh.

Thường ngày huấn luyện với các học viên khác, trên cơ bản là Băng Hoàng đứng tại chỗ bị đánh, còn Ngự Sủng của những bạn học khác thì công kích.

Cho đến hôm nay, lần đầu tiên nàng được thấy Băng Hoàng sử dụng chiêu này.

Sau đó, mấy trăm khối băng tinh rơi xuống.

Rầm rầm rầm-----

Trong nháy mắt, khối băng tinh đầu tiên nện xuống xuyên qua sân thượng.

Theo sau là càng nhiều băng tinh rơi xuống như mưa.

Oanh-----

“Chạy nhanh!” An Nam và Mộc Kiến Bình ngã nhào trên đất.

Chít chít chít----

Giờ phút này Tiểu Tiểu Bạch cũng rất hoảng hốt, ôm đầu run lẩy bẩy.

“Đáng chết….đây là ma pháp hệ băng sao?”

“Chẳng lẽ là lão đại?”

Ngoại trừ Thư Tiểu Bạch, bọn họ ko nghĩ ra được là ai có thể phóng thích ma pháp có uy lực lớn như vậy.

“Đánh rắm, đầu óc của lão đại bị nước vào mới có thể thả loại ma pháp này trên bầu trời nhà mình.”

Đúng lúc này,hai người cảm thấy được dưới chân hơi trượt.

Tòa nhà bắt đầu nghiêng, hai người chạy trối chết.

Thời điểm vọt ra cửa, thấy Lý Thục Vân và Tiểu Tiểu Hắc một trước một sau chạy ngược lại.

Cả tòa nhà cao tầng bị băng tinh oanh kích sắp sửa sụp đổ.

“Đừng chạy qua bên này…bên này ko có đường…..” Lý Thục Vân hét lớn.

Một cái băng tinh vừa vặn rơi xuống trước mặt Lý Thục Vân và An Nam.

Con đường phía trước bọn họ bị thủng một lỗ lớn.

“Nhảy xuống!”

An Nam lập tức gia tăng cho mọi người một chiêu Phiêu Phù Thuật.

Để mọi người có thể an toàn hạ xuống đất.

An Nam lại triệu hồi ra Thạch Cự Nhân.

Để chúng vây quanh mọi người, ngăn cản những mảnh vỡ của tòa nhà đang sụp đổ xuống.

Đong thời lại xuất ra chút ma lực cuối cùng, vài bức tường đá dâng lên, đem tất cả mọi người trốn ở trong đó.

Theo tòa nhà bị sụp đổ triệt để, một tia sáng cuối cùng cũng bị bao phủ.

Tất cả mọi người trốn ở bên dưới, chỉ nghe thấy những âm thanh ầm ầm vang lên.

Bên ngoài tòa nhà.

Sâm La đã chấn kinh ko ngậm được miệng.

Học viên khác thì nhìn đến rơi cả mắt.

Một kiến trúc to lớn như thế, mà giờ chỉ còn lại những mảnh vỡ.

Không lâu sau, Băng Lam ngồi trên lưng Băng Hoàng từ trên trời hạ xuống.

Băng Lam nhảy xuống, tất cả học viên đều nhìn về phía Băng Lam với ánh mắt kính sợ.

“Lão sư, như vậy được rồi chứ?”

Vu giáo sư gật đầu: “Ngươi làm rất tốt.”

“Ta cũng ko làm cái gì, đều là công lao của Băng Hoàng.”

“Nó là Ngự Sủng của ngươi, nó làm chính là ngươi làm.”

Sâm La nhìn Băng Lam, sau đó nhìn về phía Vu giáo sư: “Vu giáo sư, ngươi thấy bây giờ phải làm gì?”

“Chủ lực của đối phương đến giờ vẫn ko xuất hiện, hiển nhiên là ko muốn trực tiếp đối đầu với chúng ta, điều này nói ra bọn họ kiêng kị chúng ta, thậm chí là phải từ bỏ trụ sở này cũng ko muốn xuất hiện.” Vu giáo sư suy đoán nói: “Đã như vậy, ở lại đây cũng ko còn ý nghĩa gì nữa, bọn họ đã muốn ẩn núp, chúng ta ở đây cũng ko làm được cái gì.”

Sâm La gật đầu: “Vật thì, hôm nay chúng ta đi về thôi.”

Bình Luận (0)
Comment