Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 108 - Chương 109 - Kẻ Địch Quá Mạnh Mẽ

Chương 109 - Kẻ địch quá mạnh mẽ
Chương 109 - Kẻ địch quá mạnh mẽ

Mắt thấy lưỡi đao của Vương Bằng sắp rơi vào trên thân Tiểu Tiểu Hắc.

Đột nhiên, thân thể của Tiểu Tiểu Hắc hóa thành một làn khói đen.

Trực tiếp xuyên qua lưỡi đao của Vương Bằng.

Vương Bằng và Lý Thục Vân đều ngẩn ra.

Gương mặt kinh ngạc, đây là tình huống gì?

Ngay sau đó Tiểu Tiểu Hắc trực tiếp nhào vào người Vương Bằng, cắn một cái trên cổ của Vương Bằng.

“A..” Vương Bằng kêu thảm một tiếng, lưỡi đao lại bổ về phía Tiểu Tiểu Hắc.

Tiểu Tiểu Hắc lại vươn mình một cái, trực tiếp há mồm cắn lấy lưỡi đao.

Xoạt xoạt----

Thế mà lưỡi đao bị Tiểu Tiểu Hắc gặm xuống một lỗ.

Ngay sau đó lưỡi đao laii nhúc nhích, vọi vàng co trở về trong thân thể của Vương Bằng.

Tiểu Tiểu Hắc hai mắt tỏa sáng, mùi vị này tựa hồ ko tệ.

Tiểu Tiểu Hắc sử dụng Tekkai trong Rokushiki khiến cho cơ thể của hắn giống như đao thương bất nhập.

Ít nhất công kích bình thương ko làm hắn bị thương được.

Tiểu Tiểu Hắc đập móng vuốt lên trên thân của Vương Bằng.

Vương Bằng trực tiếp bị đập ngã trên mặt đất.

Móng vuốt nhỏ cào về phía ngực Vương Bằng, ngực Vương Bằng nhúc nhích một chút.

Sau đó một vật chất gì đó tróc ra từ trên cơ thể của Vương Bằng, ngọ nguậy muốn chạy đi.

Tiểu Tiểu Hắc đi lên liền há mồm.

Lý Thục Vân nhìn xem mà trợn mắt há mồm.

Nàng mỗi ngày đều gặp Tiểu Tiểu Hắc.

Ngày bình thường hắn và Tiểu Tiểu Bạch giày vò khắp nơi trong nhà.

Lý Thục Vân vẫn luôn coi Tiểu Tiểu Hắc là một con chó con bình thường.

Không nghĩ đến Tiểu Tiểu Hắc lại khủng bố như vậy.

Chỉ hai ba cái đã đánh trọng thương Vương Bằng.

Đúng lúc này, Thần Phong vọt tới, bắt lấy Vương Bằng nằm trên mặt đất rồi bay lên ko.

Lý Thục Vân vội vàng đuổi theo, nhưng là rất nhanh Vương Bằng đã tan biến trong màn đêm.

Lý Thục Vân vừa vọi vừa giận, nhìn về phía Tiểu Tiểu Hắc.

Giờ phút này Tiểu Tiểu Hắc đang trêu đùa đoàn bùn nhão kia.

Lý Thục Vân tức giận đến mức cơ tim tắc nghẽn.

Nếu như Tiểu Tiểu Hắc có thể tập trung một chút.

Đại thù của nàng có thể đã được báo.

Đột nhiên, Tiểu Tiểu Hắc nhìn về phía bóng tối.

Gào------

Tiểu Tiểu Hắc mắt lộ ra hung quang.

Trong bóng tối cũng truyền ra tiếng gầm của Ma Lang.

Vừa rồi khi Vương Bằng chạy trốn, đã ko mang theo Ma Lang, trực tiếp để lại nó ở chỗ này.

Tiểu Tiểu Hắc lập tức xông vào trong bóng tối.

Mặc dù Lý Thục Vân ko nhìn thấy quá trình chiến đấu cụ thể.

Nhưng là dựa vào âm thanh, nàng nghĩ chắc hẳn Tiểu Tiểu Hắc đang thắng thế.

…….

Giờ phút này Chu Cần đang ôm muội muội (em gái), trốn ở trong phòng.

Tiếng động bên ngoài đã cho hắn biết, đang phát sinh một trận chiến.

Hắn ko biết tình huống cụ thể ra sao.

Trong lòng suy nghĩ, cái nơi ẩn náu này có thể đang nghênh đón một tràng kiếp nạn.

Chẳng qua, hắn ko dám ló đầu ra, chỉ có thể run lẩy bẩy ở trong phòng.

Chu Cần rất muốn đi hỗ trợ.

Nhưng chính mình tay trói gà ko chặt.

Muội muội còn ở trong tã lót.

Mình có thể trợ giúp cái gì đây?

Chỉ biết gây trở ngại chứ ko giúp được gì sao?

Những ngày này, mấy người Thư Tiểu Bạch đã cho huynh muội mình quá nhiều trợ giúp và chăm sóc.

Mặc dù ma pháp mà bọn họ truyền cho ko đáng tin cậy.

Nhưng nếu bây giờ chỉ ngồi yên ko để ý, quả thật là có chút quá đáng.

Nên đi hỗ trợ hay ko?

Nhưng với năng lực của mình, đi cũng chỉ là đi chịu chết.

Ngay khi Chu Cần đang xoắn xuýt.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Mộc Kiến Bình vội vàng chạy vào.

“A Bình ca, ngươi….”

“Đi theo ta.”

“A? A Bình ca, bên ngoài…”

“Chuyện bên ngoài ko quan hệ gì với nười.” Mộc Kiến Bình sắc mặt nghiêm túc nói: “Mang muội muội của ngươi đi ra ngoài trốn một chút.”

“Nhưng mà…”

“Ngươi đi có thể làm gì? Chịu chết sao?”

Mộc Kiến Bình xoay người rời đi, Chu Cần ôm muội muội vội vàng đuổi theo.

Ra khỏi tòa nhà, chỉ thấy Lão Cừu đang ngồi trên xe lăn chờ đợi bọn họ.

“Thúc, ngươi dẫn Chu Cần và muội muội của hắn đi trước, đến sào huyệt của Đại Đầu trốn một chút.”

“A Bình ca, ngươi ko đi sao?”

“Ta muốn trở về chống đỡ đến cùng.” Mộc Kiến Bình vẻ mặt lạnh lùng nói ra: “Cái tên hỗn đản này…mỗi khi đến thời điểm quan trọng lại chạy mất tăm, lần trước như thế, lần này cũng lại như vậy.”

“A Bình, cẩn thận một chút, đừng quá xúc động.” Lão Cừu ko có ý định ở lại.

Hắn ở lại chỉ có thể gây thêm phiền toái chứ ko giúp được gì.

“Ta biết.” Mộc Kiến Bình gật đầu.

Chu Cần tâm tình nặng nề, yên lặng đi theo sau lưng lão Cừu.

Lão Cừu quay đầu lại nhìn Chu Cần: “Chu Cần, đừng lo lắng, sau khi Tiểu Bạch trở về hết thảy đều có thể giải quyết.”

Nhưng Chu Cần ko có tự tin giống như Lão Cừu.

Hiện tại hắn đối với tương lai tràn đầy bao la mờ mịt, cũng ko biết nên đi đâu.

Vốn cho là nơi này có thể trở thành nơi ẩn núp của hắn.

Không nghĩ đến mới tới được ko bao lâu, liền gặp phải kiếp nạn như vậy.

……

Vương Bằng ngã xuống đất, cả người là máu, lộn bổ nhào đến trước mặt Sâm La và Vu giáo sư.

“Lão sư….viện trưởng…cứu mạng, người bên trong quá mạnh….ta bị đánh lén, Ta ta….”

Sâm La và Vu giáo sư thấy Vương Bằng trở về, vẻ mặt ko khỏi biến đổi.

Tuy bọn họ dự liệu được rằng người bên trong sẽ chống cự, mà những học viên này cũng chưa hẳn có thể chiến thắng.

Nhưng thấy Vương Bằng trở về nhanh như vậy, vẫn có chút vượt quá dự liệu của bọn họ.

Bình Luận (0)
Comment