Cùng lúc đó, Vương Bằng đang ở trên sân thượng, hắn định chui vào tòa nhà từ chỗ này.
Lý Thục Vân một mực tu luyện ở trên sân thượng.
Trong lòng của nàng chỉ có báo thù, báo thù cùng với báo thù.
Nhưng chưa từng nghĩ đến, kẻ thù lại từ trên trời giáng xuống.
Lý Thục Vân lập tức xông ra từ phía sau bể nước, hét lớn một tiếng: “Vương Bằng, chết đi cho ta!!”
Vương Bằng nhìn thấy Lý Thục Vân nhảy ra thì giật nảy mình.
Làn da trên cơ thể của Lý Thục Vân có rất nhiều hình xăm màu đỏ.
Những hình xăm này đều là Lý Thục Vân nhờ An Nam xăm cho nàng, để che lại những vết sẹo khó coi khi bị bỏng để lại.
Kể cả trên mặt nàng cũng bị xăm mất một nửa.
Vương Bằng giật nảy mình, đầu tiên vẫn chưa nhận ra Lý Thục Vân.
Nhưng rất nhanh sau đó dựa vào chút ấn tượng mà nhận ra nàng.
“Hóa ra là tiểu tiện nhân nhà ngươi, thế mà ngươi vẫn chưa chết.” Vương Bằng cũng ko sợ Lý Thục Vân.
Đặc biệt là bây giờ hắn đã có được lực lượng Ngự Thú.
Trên thân Lý Thục Vân phát tán ra hơi nước màu đỏ, trán và cổ thì nổi đầy gân xanh.
“Ngươi còn chưa chết, làm sao mà ta có thể chết được?” Lý Thục Vân trực tiếp xông lên.
Đột nhiên, trên cánh tay Vương Bằng có vật chất nào đó đang chuyển động.
Ngay sau đó, vật chất đó đột nhiên hóa thành một thanh đao thép đâm về phía Lý Thục Vân.
Lý Thục Vân vội vàng thu chiêu né tránh.
Giờ phút này mặc dù nàng rất phẫn nộ, tuy nhiên vẫn ko mất lí trí.
Thanh đao trong tay Vương Bằng phảng phất như kết hợp thành một thể với hắn.
Tại nơi kết nối còn có một con mắt đang mở ra.
Đây chính là một trong những Ngự Sủng của hắn, Thập Mục.
Lý Thục Vân vừa kinh vừa sợ, ko nghĩ đến một thời gian ko gặp, Vương Bằng đã có được loại năng lực quỷ dị này.
Lần này đến phiên Vương Bằng tấn công, hắn bổ một đao về phía Lý Thục Vân.
Thân hình Lý Thục Vân lóe lên, tránh đi công kích của Vương Bằng, lại nâng chân lên đá một cước vào ngực Vương Bằng.
Vương Bằng lập tức bị đá bay ra ngoài.
Thời điểm Lý Thục Vân đang muốn tiếp tục truy kích, đột nhiên cảm thấy sau lưng có thứ gì đó đang lao đến.
Theo bản năng Lý Thục Vân trái sang bên trái mấy bước.
Mặt đất chỗ nàng vừa đứng, bỗng nhiên xuất hiện một vết cào.
Lý Thục Vân hơi biến sắc, phía trước có thứ gì đó, nhìn bằng mắt thường ko thấy rõ lắm, chỉ có đường nét mơ hồ.
Đúng lúc này, một cỗ khí thế từ trên trời giáng xuống.
Lý Thục Vân lăn người lộn một vòng.
Ngự Sủng biết bay của Vương Bằng, Thần Phong.
Nó một mực ẩn giấu dưới bóng đêm.
Vương Bằng đứng ở bên cạnh, cũng ko xông lên mà đứng tại chỗ kêu gào: “Tiểu tiện nhân, có phải rất muốn giết ta hay ko? Đáng tiếc là ngươi ko làm được, đúng rồi, nhà ngươi chính là ta đốt, khi đó ta ở ngay bên ngoài nhìn xem.”
Hai mắt Lý Thục Vân đỏ thẫm, hô hấp càng ngày càng dồn dập.
Ma Lang và Thần Phong ko ngừng công kịch Lý Thục Vân.
Lý Thục Vân chống đỡ ko nổi, sau mấy lần bị luân phiên công kích, ngực bị trúng một vuốt của Ma Lang.
Nhưng Lý Thục Vân cũng nện một quyền lên thân của Ma Lang.
Chẳng qua là, loại chiến thuật đả thương địch một nghìn tự tổn tám trăm này, chịu thua thiệt vẫn chỉ là nàng.
Ma Lang ko chỉ có năng lực ẩn núp, ngụy trang mà sức phòng ngự của nó cúng khá kinh người.
Làn da có thể hóa thành kim loại khiến cho nó cơ hồ ko bị thương.
Mà Thần Phong thì ở trên ko trung ko ngừng tập kích quấy rối Lý Thục Vân.
Thương thế của Lý Thục Vân ko nhẹ, nhưng so với những đau đớn mà nàng phải chịu trước kia, vẫn kém quá xa.
Lúc trước toàn thân Lý Thục Vân bị bỏng nghiêm trọng, nàng còn có kiên trì nổi.
Mà nàng còn có Tinh Hồng thể chất có thể khống chế máu lưu thông.
Mặc dù thương thế ở ngực nhìn qua có vẻ nghiêm trọng, nhưng cơ hồ ko có cháy máu.
Nhưng nàng hiểu, nếu như ko nghĩ ra biện pháp phá cực, sớm muộn gì nàng cũng bị hai đầu quái vật này giết chết.
Đặc biết là Ma Lang có uy hiếp rất lớn đối với nàng.
Sức phòng ngự kinh người, lại có lực công kích ko tầm thường.
Đồng thời còn có năng lực ẩn thân.
“Lên, giết nàng!”
Vương Bằng hạ lệnh, Ma Lang đang ẩn náu ở sau lưng Lý Thục Vân lập tức phát động công kích.
Lý Thục Vân giật mình, từ lúc nào Ma Lang đã chạy đến sau lưng mình?
Đột nhiên, trong bóng tối duỗi ra hai đầu xúc tu kéo Lý Thục Vân ra.
Gào gào-----
Trong bóng tối, thân hình của Tiểu Tiểu Hắc hiện ra.
Thời điểm Vương Bằng nhìn thấy Tiểu Tiểu Hắc thì bất cười.
“Đây là cái đồ chơi gì? Một con chó con sao?”
Tiểu Tiểu Hắc nhe răng trợn mắt nhìn Vương Bằng.
Sau đó lập tức xông lên công kích Vương Bằng.
Gương mặt Vương Bằng hững hờ, nhấc đao lên chém về phía Tiểu Tiểu Hắc.
Trong mắt hắn, đây đã là một con chó chết.
“Tiểu Tiểu Hắc….quay lại…” Lý Thục Vân sợ hãi.
Đầu chó ngốc này chẳng lẽ ko biết nguy hiểm là gì hay sao?