Cái Thể Chất Này Bán Quá Tiện Nghi (Dịch)

Chương 116 - Chương 117 - Tận Thế Chi Hoàn Lại Xuất Hiện

Chương 117 - Tận Thế Chi Hoàn lại xuất hiện
Chương 117 - Tận Thế Chi Hoàn lại xuất hiện

Sau khi Sâm La bị thương, hắn giống như sư tử nổi giận, trong mắt tràn đầy vẻ nguy hiểm.

Mắt Thư Tiểu Bạch đột nhiên ngưng tụ, Sâm La lập tức tránh né.

“Ha ha….ta còn chưa làm gì, mà ngươi đã sợ như vậy sao.”

Sâm La nổi nóng, đang muốn phát tác.

Mặt đất xung quanh đột nhiên chui ra một nhà tù bằng xương, nhốt hắn ở trong đó.

Sâm La kinh sợ, đến cùng cái tên này còn có bao nhiêu năng lực quỷ dị nữa?

Đây tuyệt đối ko phải là thể chất đặc thù có thể làm được.

Thậm chí chắc là ko phải cùng một loại hệ thống lực lượng đi?

Không có cách nào, ma pháp chính là rực rỡ nhiều màu sắc như vậy.

Người ko biết sẽ cảm thấy đây ko phải là cùng một hệ thống lực lượng.

Lập tức Sâm La liền đánh vỡ nhà tù bằng xương.

Nhưng bên trong nhà tù bằng xương mọc ra rất nhiều tiểu cốt thứ.(gai)

Trong nháy mắt Sâm La phá vỡ nhà tù bằng xương, làn da cũng bị cốt thứ đâm rách.

Có độc! Sâm La mơ hồ cảm thấy một cỗ khí tức âm hàn từ vết thương chảy vào cơ thể.

Lúc này Sâm Là đã ko muốn nghĩ nhiều nữa, quay người muốn thoát khỏi chiến trường.

Còn chần chừ nữa, vậy thì ko chỉ đơn giản là thua trận, mạng cũng phải lưu lại chỗ này.

Cánh tay của Thư Tiểu Bạch giơ lên qua đầu.

Một cái vòng tròn cực lớn xuất hiện ở trên không, bao phủ toàn bộ Chiến Tranh học viện.

“Ngươi chạy đi đâu cũng vậy thôi.”

Giờ phút này, tất cả mọi người ngẩng đầu.

Sắc mặt của mọi người đều trở nên tái nhợt.

Bọn họ dĩ nhiên đây là cái gì.

Kết thúc của Tai Họa Chi Dạ!(đêm tai nạn)

Dù bọn họ ko biết đây là năng lực gì.

Nhưng là ko hề nghi ngờ, đây chính là hình ảnh mà bọn họ sợ hãi nhất.

Mà bây giờ, bọn họ lại một lần nữa được nhìn thấy Tận Thế Chi Hoàn.

Sâm La đang định chạy trốn cũng dừng bước.

Cuối cùng hắn cũng đã ý thức được, mình đang chiến đấu với ai.

Cái ma pháp trận thứ hai hình thành!

Mặc dù Tận Thế Chi Hoàn lần này ko có hùng vĩ giống với lúc đó, chỉ bao phủ toàn bộ vùng trời của Chiến Tranh học viện, nhưng cũng đã đầy đủ rung động.

Đương nhiên, loại cấm chú cỡ nhỏ này, hiện tại Thư Tiểu Bạch có thể dễ dàng phóng thích, ko có chút áp lực nào.

Rống----

Đại Đầu đứng bên cạnh Thư Tiểu Bạch, ngửa mặt lên trời thét dài.

Phảng phát như đang biểu thị ngày tận thế đã đến.

Mỗi lần thêm một cái ma pháp trận hoàn thành, không khí ở hiện trường lại trầm trọng hơn một chút.

La Tâm ngửa mặt lên nhin ma pháp trận trên bầu trời, trong mắt tràn đầy chờ mong và hướng tới, phảng phất như đang nhìn hình ảnh xinh đẹp nhất của cái thế giới này: “Ma pháp thật là mỹ diệu.”

“Dừng tay đi.” Sâm La phát ra âm thanh đè nén: “Ta đầu hàng.”

“Đầu hàng, ko thể nào, bắt người của ta, lại giết chết bọn họ, việc này ko phải là một câu đầu hàng là có thể kết thúc, đêm nay nhất định phải có người chết.”

“Ta cũng ko có bắt người của ngươi, coi như ngươi giết ta cũng vô dụng.”

“Một người ngồi xe lăn, một thiếu niên ôm một đứa bé! Không phải các ngươi giết?”

“Chưa từng thấy.” Sâm La trống ngực đập thình thịch.

Hay là biến thành cặn bã dưới công kích của Băng Hoàng?

Nếu mà như vậy, thì chuyện hôm này thật khó giải quyết.

Thư Tiểu Bạch nhíu mày, dưới phế tích cũng ko tìm được thi thể của mấy người lão Cừu.

Cơ bản có thể xác định, mấy người lão Cừu ko ở bên trong phế tích.

Đúng lúc này, một cái Cốt Mâu bắn về phía Sâm La.

Sâm La đối mặt với Thư Tiểu Bạch một mực căng thẳng thần kinh.

Căn bản ko có phòng bị La Tâm.

Đòng thời lúc trước hắn cũng đã bị khí tức tử vong xâm nhập cơ thể, tình trạng cơ thể đã bị suy yếu.

Thời điểm mà Sâm La kịp phản ứng thì đã quá muộn.

Trong nháy mắt, cốt mâu đâm vào ngực Sâm La.

Phốc----

La Tâm cười lạnh bước về phía Sâm La.

“Sâm La, hẳn là ngươi vẫn còn nhớ ta đi.”

“Chờ đã, lão tam!” La Đằng và La Hoàng đồng thời ngăn cản trước mặt La Tâm: “Ngươi ko thể giết hắn.”

“Cút đi! Hai người các ngươi là phản đồ!” La Tâm đằng đằng sát khí nhìn hai người anh trai: “Có phải các ngươi đã quên việc hắn đã giết cha chúng ta hay ko, thậm chí ta cũng đã chết trong tay hắn.”

Chết!? Trên mặt La Đằng và La Hoàng tràn đầy vẻ kinh ngạc.

Trên mặt La Tâm tràn đầy âm lãnh: “Có phải rất ngạc nhiên hay ko? Hiện tại ta đã ko được tính là người sống, bây giờ các ngươi lại muốn bảo vệ kẻ thù! Các ngươi muốn chết phải ko?”

“Coi như ngươi giết chúng ta, chúng ta cũng ko thể để cho ngươi giết Sâm La.”

“Ta nói lần cuối, cút đi!!”

La Tâm nắm chặt nắm đấm, khí tức tử vong quanh thân quay cuồng.

Nàng đã phẫn nộ đến cực điểm, La Đằng và La Hoàng chính là người thân nhất của nàng.

Nhưng bây giờ, kẻ thù ngay ở trước mắt, thế mà bọn họ lại ngăn cản mình báo thù.

Việc này khiến cho nàng ko thể chấp nhận được.

“Lão tam, đừng ép chúng ta ra tay.”

Hai con ngươi của La Tâm lóe lên một đạo ánh sáng, đại não của La Đằng và La Hoàng trong nháy mắt đứng máy, lại một cái cốt mâu bắn về phía Sâm La.

Đúng lúc này, La Hoàng tỉnh táo lại đầu tiên, ko chút do dự dùng thân thể ngăn chặn cốt mâu.

Phốc---

La Tâm xù lông! Tên hỗn đản này, thế mà dùng thân thể để bảo vệ kẻ thù, ngăn cản mình báo thù!

“Vì sao! Vì saoooo!!” La Tâm cuồng loạn gào thét.

Thư Tiểu Bạch thì đã tiến vào trạng thái xem kịch.

Hắn ko ngăn cản La Tâm báo thù, cũng ko có ý định giúp La Tâm báo thù.

Chẳng qua hắn chỉ tò mò, vì sao hai anh em này lại cần phải bảo vệ Sâm La.

La Tam là một cô bé ngạo kiều(ngoài lạnh trong nóng), ngoài miệng thì nói rất lãnh khốc.

Vừa nhin thấy La Hoàng bị thương, lập tức liền ko thể xuống tay được.

Nhưng mà ngược lại Thư Tiểu Bạch rất tò mò, vì sao hai anh em kia muốn bảo vệ kẻ thù giết cha.

Được rồi, việc này cũng ko liên quan gì đến mình.

Bình Luận (0)
Comment