Lý Thục Vân dựa vào người Đại Đầu, giờ phút này họ đang nghỉ ngơi ở trong một công viên nhỏ.
Hôm nay, lần đầu tiên Đại Đầu được thể nghiệm dạo phố của nhân loại.
Chưa nói đến hắn có vui vẻ hay ko, nhưng những nơi hắn đi qua đều gà bay chó chạy.
Tất cả người đang đi trên đường đều bị dạo chạy.
Lý Thục Vân rất đau khổ, trừ lão Cừu ra thì nàng là người duy nhất trong nhà ko thể trao đổi với Đại Đầu.
Nàng rất hâm mộ những người khác có thể học tập ma pháp.
Đáng tiếc là nàng ko có thiên phú ma pháp.
Cũng may là Đại Đầu ko có làm ai bị thương.
Gâu gâu gâu---
Đúng lúc này, một con chó to sủa inh ỏi về phía Đại Đầu.
Lý Thục Vân ngây ra, mặt mũi tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Không biết con cho này có mạnh hay ko, nhưng mà nó thật sự là dũng sĩ.
Đại Đầu chậm rãi nghiêng đầu, mắt nhìn con chó.
Rống------------
Lý Thục Vân bịt lỗ tai vẫn thấy đầu óc quay cuồng.
Lại nhìn con chó kia, thế mà nó ko lùi chút nào, vẫn trừng mắt nhìn Đại Đầu.
“Đi đi….” Lý Thục Vân phất tay, đuổi con chó này đi.
Nhưng mà con chó vẫn đứng nguyên tại chỗ ko động đậy.
Lúc này Lý Thục Vân mới thấy ko đúng lắm.
Đi lên hai bước, nhìn kỹ.
Con chó này đã trực tiếp bị dọa chết.
Đây chỉ là một việc nhỏ xen vào giữa chuyến đi dạo của Đại Đầu.
Đột nhiên Lý Thục Vân phun ra một ngụm máu.
Ko chỉ phun máu, giờ phút này miệng mũi và tai của nàng đều đang rướm máu.
Lý Thục Vân đặt mông ngồi xuống đất.
“Chuyện gì thế này? Mình bị thương rồi?”
Lý Thục Vân quay đầu lại nhìn Đại Đầu.
Đại Đầu cũng hết sức kinh ngạc.
Mình chỉ rống một tiếng, thế mà làm Lý Thục Vân bị thương?
Khẳng định là thân thể của Lý Thục Vân quá yếu đuối, ko liên quan gì với mình.
Đại Đầu và Thư Tiểu Bạch cùng một đức hạnh, gặp phải chuyện gì việc đầu tiên nghĩ đến là trốn tránh trách nhiệm.
Thư Tiểu Bạch cũng rất nghi ngờ, có phải mình quá yếu đuối hay ko?
Mặc dù Đại Đầu rống hơi to một chút, nhưng cũng ko đến mức làm mình bị thương chứ.
Đúng lúc này, An Nam, Mộc Kiến Bình và La Tâm đi đến.
Tất cả giật nảy mình khi nhìn thấy dáng vẻ của Lý Thục Vân.
La Tâm vội vàng đi đến: “A Vân, ngươi cũng bị đánh lén sao?”
La Tâm nói xong liền nhìn về phía Đại Đầu, oán giận: “Đại Đầu, vì sao ngươi ko bảo vệ A Vân?”
Đại Đầu quay đầu ra chỗ khác, dùng khóe mắt nhìn Lý Thục Vân.
Hắn sợ Lý Thục Vân sẽ nói ra tình huống thực tế.
Đến lúc đó nó sẽ bị Thư Tiểu Bạch dạy dỗ một trận.
“Ta ko sao, là ta ko cẩn thẩn, ko trách nên trách Đại Đầu.” Lý Thục Vân vội vàng nói.
Lý Thục Vân thấy trên tay An Nam và Mộc Kiến Bình nắm một sợi dây thừng, đằng sau dây thừng còn kéo theo hai người.
“Tiểu Tâm Nhi, hai người này là ai?”
“Là người đánh lén chúng ta, ta cũng ko biết họ là ai, hỏi thế nào cũng ko mở miệng, cho nên định mang về cho Đại Đầu làm khẩu phần lương thực.”
“Ta mới ko ăn mấy cái phế vật này.”
“Hả!?” An Nam và Mộc Kiến Bình đồng thời trừng mắt, tức giận nhìn Đại Đầu.
“Được lắm, c*t chó.”
Đại Đầu bỗng nhiên nhớ đến, hắn đã từng đánh giá An Nam và Mộc Kiến Bình là phế vật.
“Coi như ko ăn, cũng diễn một chút.”
Diễn kịch? Đại Đầu đã hiểu.
Đại Đầu biết làm thế nào để cho dáng vẻ của mình trông rất tàn bạo.
Móng vuốt của Đại Đầu cầm lấy một người, sau đó lấy đầu ngón tay đâm vào trong đùi của người đó rồi lộn ngược lại.
“A…A…”
Ngươi kia kêu lên rất có tiết tấu.
Đại Đầu liền xách ngược người đó đến gần miệng, thở ra một mùi hôi thối.
“Đừng….đừng ăn thịt ta…”
Két----
Máu tươi bắn tung tóe!
“Hắn đã định mở miệng…” Lý Thục Vân im lặng nhìn Đại Đầu.
Phì-----
Vẻ mặt Đại Đầu ghét bỏ phun ra một đống máu thịt mơ hồ.
“Ta nghe ko hiểu ngôn ngữ của nhân loại, mà ta đã làm ra hy sinh lớn như thế, đem một đống c*t chó nhét vào trong miệng, vậy mà các ngươi còn muốn chỉ trích ta?”
Kẻ đánh lén còn lại thì sợ tè ra quần.
Đây ko phải là hình ảnh mà hắn mong đợi.
Hắn vốn chỉ muốn kháng cự một chút để biểu thị mình rất cứng rắn.
Sau đó sẽ mở miệng, nói ko chừng còn có thể thu được một ít tán thưởng.
Kết quả, đám người này trực tiếp ném bọn họ cho quái vật ăn.
“Ta nói ta nói…đừng để quái vật này ăn thịt ta.”
Thật đáng sợ, đám người này thật đáng sợ.
“Là Vương phu nhân…chính là Vương phu nhân phái ta đến…” kẻ đánh lén khóc to.
“Vương phu nhân nào?”
Lý Thục Vân đã mơ hồ đoán được Vương phu nhân trong miệng kẻ này là ai.
“Là phu nhân của Vương nghị viên.”
Sắc mặt Lý Thục Vân trở nên âm u.
“A Vân, bây giờ ngươi còn muốn nói cái gì? Ngươi muốn tha cho bọn chúng, bọn chúng lại ko buông tha cho ngươi.” La Tâm tức giận nói.
Lý Thục Vân nhìn La Tâm: “Ngươi cảm thấy ta sẽ từ bỏ báo thù sao?”
“Không phải vậy sao? Ta còn tưởng ngươi nhìn trúng tên tạp chủng kia.”
“Chuyện của ta ko cần ngươi quan tâm, tự ta có thể giải quyết.”
“Nếu ko chúng ta đi qua bắt cha mẹ của Vương Bằng?”
“Không cần.” Lý Thục Vân lắc đầu: “Trên danh sách báo thù của ta, cũng có tên hai người họ.”
“Đúng rồi, Chu Cần đâu? Sao ko thấy hắn? Các ngươi ko nói với hắn là tập trung ở đây sao?”
“Có nói, hay là hắn gặp chuyện gì rồi?”
“Chắc ko phải đâu, trình độ ma pháp của hắn còn cao hơn chúng ta nhiều.”
An Nam tu luyện ma pháp cùng với Chu Cần rất nhiều. cho nên hắn rất hiểu trình độ ma pháp của Chu Cần là cấp bậc gì.
Nói thật, chính hắn cũng chưa chắc đánh thắng được Chu Cần.
“Ngươi có huấn luyện thực chiến với hắn ko?”
“Ko có, chúng ta vẫn luôn tu luyện trong dụng cụ bắt chước hoàn cảnh thì làm sao mà huấn luyện thực chiến được, chẳng lẽ lấy mấy giọt nước nhỏ nện nhau?”
“Vậy thì hắn đã bao giờ sử dụng ma pháp bên ngoài dụng cụ bắt chước hoàn cảnh chưa?”
Đột nhiên mọi người có một loại dự cảm xấu.
“Nhanh đi tìm hắn.”
An Nam đá một cước vào mông Đại Đầu: “Đừng nằm nữa, dậy đi tìm người.”
“Đi hướng đó.” Đại Đầu uể oải chỉ một phương hướng.
“Làm sao ngươi biết?”
“Nói nhảm, các ngươi nghĩ mũi của ta chỉ để cho có sao? Hướng đó có khí tức ma lực của Chu Cần, còn có cả mùi vị sh*t của muội muội.”