Sau khi Thư Tiểu Bạch kiểm tra thân thể cho Đại Đầu, thì tràn đầy ghen tỵ với Đại Đầu.
Mặc dù Đại Đầu là do nhân loại tạo ra.
Nhưng mà thể chất của hắn cũng đã vượt qua sự nhận biết của nhân loại.
Thư Tiểu Bạch là người sáng tạo ra cũng phải ngồi xuống vận công, mới có thể để cho chân khí lưu chuyển.
Nhưng Đại Đầu thì lại ko cần, chân khí tự động lưu chuyển trong cơ thể của hắn.
Mà nội lực hiện tại của hắn chắc là đã ko kém mình đi.
“Khi ngươi rống lên có sử dụng đến loại khí đó ko?”
“Làm cách nào để sử dụng?”
Đại Đầu căn bản ko biết khí là cái gì, nội lực là cái gì.
Thời điểm mà hắn rống lên, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng.
Giống như một người tự nhiên biết cách bước đi vậy.
Thư Tiểu Bạch lại bắt đầu nghiên cứu cách mà Đại Đầu phát ra âm thanh.
“Đại Đầu, ngươi có thể khống chế các cơ bắp ở vùng cổ ko?”
“Như thế này phải ko?” Các cơ bắp ở vùng cổ của Đại Đầu tương đối phát triển.
“Đúng rồi, chính là như thế, thu, thả….”
Thư Tiểu Bạch hướng dẫn Đại Đầu làm sao để có thể phát ra âm thanh lớn hơn.
Thư Tiểu Bạch ko thể chắc chắn cách này là chính xác, nhưng có thể thí nghiệm và điều chỉnh dần dần.
Đặc biệt là Đại Đầu có thể khống chế cơ bắp rất tinh chuẩn.
Điều chỉnh vài lần, Đại Đầu đã có thể phát ra âm thanh càng ngày càng to.
Thậm chí đã có thể tạo thành lực sát thương tương đối khả quan.
Nhưng mà nội lực của Đại Đầu rất nhanh đã cạn kiệt.
Chiêu Long Hống(rồng ngâm) này coi như ko tệ, nhưng tiêu hao lại ko nhỏ.
Chiêu này cũng coi như là võ công, Đại Đầu coi như là vô sự tự thông, dù đã được Thư Tiểu Bạch cải tiến nhưng Thư Tiểu Bạch thi triển lại ko có hiệu quả tốt bằng Đại Đầu.
Thể trạng và thể chất quyết định hiệu quả, coi như Thư Tiểu Bạch có gào rống đến rách họng cũng ko thể sánh nổi với Đại Đầu.
Đúng lúc này, Lâm Tố vội vàng chạy đến.
Nói cho Thư Tiểu Bạch một tin tức bất ngờ.
Có hai người khách đến thăm, Băng Lam và Vu giáo sư.
Đương nhiên, Vu giáo sư là nằm đến.
Toàn thân Vu giáo sư đều là những vệt màu đen.
Đây là những dấu vết được lưu lại sau khi bị năng lượng hắc ám ăn mòn.
Thư Tiểu Bạch hơi bất ngờ nhìn Băng Lam và Vu giáo sư: “Các ngươi có ý gì? Muốn ta chịu trách nhiệm sao?”
“Tiên sinh, xin ngươi chữa trị cho lão sư của ta?” Băng Lam chân thành nhìn Thư Tiểu Bạch.
Chính nàng cũng cảm thấy hơi sợ hãi, mặc dù có Băng Hoàng ở bên cạnh nhưng nàng vẫn ko hề có cảm giác an toàn.
Mảnh phế tích này chính là kiệt tác của nàng, bây giờ nàng coi như là dê vào miệng cọp.
“Tiên sinh, ta nguyện ý chịu trách nhiệm với những hành động của mình, chỉ xin ngươi cứu lão sư của ta.”
“Hành động của ngươi?”
Lúc này, Tiểu Tiểu Bạch nhảy lên bờ vai của Thư Tiểu Bạch.
Chít chít chít---
“Nhà của ta là ngươi phá hủy?” Thư Tiểu Bạch lập tức hiểu ra.
“Đúng là ta làm.” Băng Lam lấy hết dũng khí trả lời.
“Băng Hiền là gì của ngươi?”
“Là cha của ta.”
“Quên đi thôi, nên bồi thường cha ngươi đã bồi thường.”
Thư Tiểu Bạch đã cảm nhận được thành ý của họ.
Cho nên Thư Tiểu Bạch quyết định tha thứ cho họ.
Chủ yếu là thành ý của họ rất nhiều.
Nhưng mà cứu người thì thôi.
Dựa vào cái gì mà Thư Tiểu Bạch phải cứu người khác, thậm chí đây còn là kẻ địch.
“Tiên sinh, ta có một tin tức, có lẽ sẽ có ích với ngươi.” Băng Lam nói.
“Ta ko muốn biết.” Thư Tiểu Bạch nói.
“Chờ đã…” Lão Cừu ngồi trên xe lăn đi đến: “Tin tức gì?”
Băng Lam nhìn về phía Thư Tiểu Bạch, Thư Tiểu Bạch nhún vai nói: “Ý nghĩ của hắn cũng chính là ý nghĩ của ta.”
Mặc dù Thư Tiểu Bạch ko hứng thú gì với tin tức của Băng Lam.
Nhưng nếu Lão Cừu cảm thấy có ích, vậy thì cũng được.
“Ta hy vọng có thể đạt được một lời hứa hẹn.” Băng Lam nói.
Vu giáo sư đã được trải qua nhiều lần kiểm tra và trị liệu.
Nhưng mà tình trạng của Vu giáo sư vẫn ko có chuyển biến tốt hơn.
Hết sức rõ ràng, thương thế của Vu giáo sư đã nằm ngoài phạm vi chữa trị của bệnh viện nữa rồi.
Băng Lam biết thương thế của La Hoàng và Sâm La cũng khiến bệnh viện bó tay ko có cách nào.
Cho nên Băng Lam chỉ có thể đến cầu xin Thư Tiểu Bạch.
“Tiểu cô nương, nếu như tin tức của ngươi nói cho ta là một tin tức vô dụng, vậy thì cuộc giao dịch này liền ko còn chút ý nghĩa nào.” Lão Cừu nói.
“Nhưng nếu như tin tức này có ích đối với các ngươi, các ngươi lại cố ý nói nó vô dụng thì làm sao?”
“Việc này dính đến vấn đề lòng tin, trong một giao dịch chỉ dựa vào lòng tin để đảm bảo thì chỉ có một bên lựa chọn tin tưởng một bên khác, giao dịch mới có thể tiến hành.” Lão Cừu nói.
Băng Lam yên lặng cúi đầu, suy nghĩ thật lâu.
Trong giao dịch này, hiển nhiên nàng là bên yếu thế hơn.
Cuối cùng, nàng cũng phải nhượng bộ.
Giống như lão Cừu đã nói, luôn có một bên phải nhượng bộ trước.
“Cha ta là một thành viên của Đảng Công Nghiệp.”
“Việc này thì ta biết.” Lão Cừu xem thường: “Ta còn biết trong chín nghị viên của chính phủ tạm thời thì có sáu nghị viên là người của Đảng Công Nghiệp, nếu như tin tức của ngươi là việc này, thì chỉ sợ ko có bất kỳ giá trị nào.”
“Mẹ của ta là người khảo sát.”
Thư Tiểu Bạch và Lão Cừu đều ko hiểu ý của nói này.
“Công việc của mẹ ta là chuyên thăm dò các tài nguyên khoáng sản.”
“Cho nên?”
Thăm dò mỏ quặng sao?
Nếu chẳng qua chỉ là mỏ Lam Tinh thì ngoài thành còn có một tòa mỏ Lam Tinh bỏ hoang.
Thông tin này dường như cũng ko có giá trị nào.