Hiện tại Thư Tiểu Bạch đột nhiên muốn bóp chết Vu giáo sư.
Vu giáo sư ko muốn biết cái tin tức xấu nào, coi như là bịt tai mà đi trộm chuông cũng được….
“Nghiên cứu của ta đã bị Hồ Tam trộm đi.”
“Hồ Tam? Là ai?”
Thư Tiểu Bạch mờ mịt.
“Hắn là ai ko quan trọng, quan trọng là hắn đã đầu hàng đội đàm phán của Bạch Quỳnh hội, các tư liệu nghiên cứu của ta cũng đã rơi vào tay của Bạch Quỳnh hội, lão sư, xin ngươi hãy chặn đường đội ngũ đàm phán của Bạch Quỳnh hội, nếu để cho họ mang theo nghiên cứu của ta rời đi, vậy thì sẽ phiền phức rất lớn.”
“Nội dung nghiên cứu của ngươi rất quan trọng sao?” Thư Tiểu Bạch hỏi.
“Trong nghiên cứu của ta, có phương pháp chế tạo quái thú khổng lồ, có phương pháp khống chế thú tiến hòa và một phần nghiên cứu cách mượn năng lực của thú tiến hóa cho bản thân sử dụng.
“Thú tiến hóa? Ngươi đang nói mấy con dị thú bị nguyên tố làm cho biến dị sao?”
“Dị thú bị nguyên tố làm cho biến dị? Chắc là vậy.” Vu giáo sư phản ứng rất nhanh.
Sau đó Vu giáo sư đem phương pháp nói đơn giản cho Thư Tiểu Bạch nghe một lần.
Thư Tiểu Bạch nhẹ nhàng thở ra: “Chỉ có thế?”
“Lão sư, nếu như những tư liệu nghiên cứu của ta….”
“Ta cũng định sẽ dạy cho ngươi các kiến thức này, mà phương pháp của ngươi cũng quá thô bạo rồi.”
“Thô bạo? Lão sư, ngài ko sử dụng phương pháp này sao?”
“Có chỗ giống, nhưng mà ta sẽ trao đổi với chúng nó trước, sau đó sẽ lưu lại Tinh Thần Ấn ký, tuy ko thể để chúng phục tùng mệnh lệnh tuyệt đối như ngươi, nhưng ta vẫn yêu thích loại quan hệ giữa ta và bọn chúng bây giờ hơn.” Thư Tiểu Bạch nói.
Phương pháp của Vu giáo sư là cưỡng ép và nô dịch.
Chỗ tốt là Ngự Sủng sẽ chấp hành mệnh lệnh tuyệt đối, Ngự Sủng ko có quyền lựa chọn.
Còn phương pháp của Thư Tiểu Bạch thì là trao đổi, hợp nhau thì tốt, ko hợp nhau thì mỗi người đi một ngả.
Còn chỗ tốt thì vì có Tinh Thần Ấn Ký nên có khả năng mượn ma lực trên người đối phương để cho mình sử dụng.
“Ngươi muốn mượn năng lượng của Ngự Sủng, đầu tiên ngươi và Ngự Sủng phải có kết nối tinh thần, nếu ngươi chỉ dựa vào cái đồng hồ để kết nối thì dù Ngự Sủng có muốn đem năng lượng cho ngươi mượn, ngươi cũng ko dùng được.”
Vu giáo sư kiến thức nửa vời nên nghe ko hiểu lắm, nhưng hắn vẫn nắm được điểm quan trọng.
“Tinh Thần Ấn Ký là cái gì?”
Thư Tiểu Bạch nghĩ một chút rồi nói ra: “Đại khái cùng một loại với giấy đăng ký kết hôn của ngươi và bạn gái, sau đó các ngươi là vợ chồng có tài sản chung, giải thích như vậy ngươi có hiểu hay ko?”
Vu giáo sư có quá nhiều đồ vật muốn được trao đổi với Thư Tiểu Bạch.
Hắn chính là loại người chỉ biết điên cuồng nghiên cứu, trước kia ko có ai có thể hiểu được những nghiên cứu của hắn.
Nhưng mà bây giờ đã khác, hắn gặp được Thư Tiểu Bạch.
Thư Tiểu Bạch ko chỉ có thể hiểu hắn, thậm chí còn có khả năng dạy bảo hắn.
Việc này khiến cho hắn mừng rỡ như điên, thậm chí là muốn ngừng mà ko được.
……
Hiện tại Thư Tiểu Bạch chỉ mong vấn đề bồi thường được giải quyết nhanh chóng.
Để mình hoàn thành xong nhiệm vụ học viện Ma Pháp.
Sau này sẽ ko lung tung tiếp nhận mấy nhiệm vụ chi nhánh kiểu này nữa.
Không chỉ rườm ra, mà chu kỳ lại còn dài.
Lại nói đến Vu giáo sư, cũng chính là lão Vu.
Ngày thứ hai Thư Tiểu Bạch đã hối hận khi thu hắn làm học sinh.
Lúc trước hẳn là nên xác định quan hệ thù địch, xong trực tiếp giết chết hắn.
Thậm chí Thư Tiểu Bạch bắt đầu hy vọng lão Vu tiếp cận hắn vì có mục đích khác.
Như vậy thì khi đến thời điểm, có thể ra tay thoải mái một chút.
Thực sự là quá phiền, Thư Tiểu Bạch nghiên cứu hắn muốn ở bên cạnh.
Thư Tiểu Bạch muốn lên giường đi ngủ, hắn cũng muốn đi vào phòng ngủ.
Hắn muốn kề vai sát cánh nói chuyện cả đêm hay là muốn ngủ với mình?
Thư Tiểu Bạch còn ko biết trình độ nghiên cứu khoa học của lão Vu đến đâu.
Nhưng loại nhiệt tình này thật sự khiến cho người ta khó mà chịu nổi.
Mà EQ lại quá thấp.
Thư Tiểu Bạch cảm thấy EQ của mình đã thấp, nhưng mà ở trước mặt lão Vu thì Thư Tiểu Bạch cũng đành cam bái hạ phong.
“Lão sư, ngài có thể nói cho ta biết một chút về kế hoạch phá vỡ cái thế giới này của ngài hay ko?”
“Làm sao mà ngươi biết được?” Thư Tiểu Bạch nhìn lão Vu, từ bao giờ mà mình muốn phá vỡ cái thế giới này rồi?
Từ khi nào mà mình đã bộc lộ ra dã tâm rồi?
“Lão sư, thời điểm ngươi phóng thích Tận Thế Chi Hoàn, thật ra là đã gieo xuống một hạt giống để cải biến năng lượng của thế giới này.”
Hai ngày này, lão Vu đã hiểu được đại khái về khái niệm ma pháp.
Đồng thời tự mình ảo tưởng ra rất nhiều kế hoạch của Thư Tiểu Bạch.
“Ngươi quá tuyệt vời, nhưng vẫn còn chưa đủ, tiếp tục suy nghĩ đi.”
Lão Vu ngây ra, lão sư muốn mình tự suy nghĩ ra mục đích của hắn sao?
Hay là nói mình chỉ suy đoán ra được mặt ngoài, còn ý độ chân thực của lão sư còn thâm thúy hơn xa những gì mình đã đoán?